Chu Vân Phong lại tức giận gầm lên: "Anh Hà! Anh làm gì vậy?"
Chuyện đã đến nước này, Hà Gia Hoa vẫn đang do dự!
Đây chẳng phải vả mặt anh ta sao?
Hà Gia Hoa mím chặt môi.
Hắn hiểu rõ hôm nay hắn chắc chắn mất hết mặt mũi rồi!
Nhưng còn hơn là mất mạng!
Một hồi sau, Hà Gia Hoa trầm giọng nói: "Xin lỗi anh Chu, hôm nay tôi không giúp anh được rồi!"
Nói xong, hắn liền quay người rời đi!
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ!
Vẻ mặt giận dữ của Chu Vân Phong cứng đờ!
Lâm Kiều Hân khiếp sợ!
Ngay cả đám đàn em vây quanh cũng hoang mang.
Một lúc sau bọn chúng mới từ từ lùi về sau, chậm rãi theo sau Hà Gia Hoa.
Khóe miệng Chu Vân Phong co giật như điên!
Chuyện này...
Cơn tức này không xả nổi sao?
Lửa giận trong mắt anh ta sắp bắn ra đến nơi rồi!
Mắt Trương Minh Vũ sáng lên, anh cười nói: "Anh Hà, anh nói xem khoản nợ lần trước của chúng ta vẫn chưa tính xong nhỉ?"
Lời vừa dứt, mọi người liền hóa đá?
Đám đàn em mà Hà Gia Hoa dắt theo đứng lại!
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, trợn tròn mắt! Cô ngớ người rồi!
Chu Vân Phong cũng ngớ người theo!
Điên hả?
Một lúc sau, tên côn đồ cơ thể cường tráng bên cạnh Hà Gia Hoa không chịu nổi nữa.
Gã quay người, tức giận quát: "Mẹ kiếp! Mày là cái đéo gì mà dám nói chuyện với cậu Hà..."
"Bốp!"
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên chặn đứng lời gã.
Tên côn đồ ôm mặt, mặt mày hoang mang.
Mọi người đều sững sờ!
Hà Gia Hoa thở càng ngày càng gấp, run rẩy thu tay!
Trương Minh Vũ càng tỏ ra như vậy, hắn càng chắc chắn Long Tam đang ở đây!
Nếu không sao Trương Minh Vũ dám?
Một lúc sau, Hà Gia Hoa nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thế anh muốn giải quyết thế nào?"
Á?
Mọi người vô cùng khiếp sợ!
Hà Gia Hoa đang... sợ sao?
Sau khi Chu Vân Phong hoàn hồn, cơ thể bất giác run rẩy.
Anh ta... có dự cảm không lành!
Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Anh bảo vệ tôi một lần, coi như bù đắp cho tôi, thấy thế nào?"