Hà Gia Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Yêu cầu này không quá đáng!
"Được, lúc nào? Ở đâu?", Hà Gia Hoa đồng ý luôn.
Bây giờ hắn chỉ muốn biến khỏi đây.
Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: "Ở tại đây, ngay lúc này".
"Có người muốn hại tôi, anh... không thấy nên làm gì sao?"
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Năm giây sau, tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên: “Hự!”
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Chu Vân Phong!
Anh ta không khỏi kinh ngạc há hốc mồm!
Còn Lâm Kiều Hân thì ngơ ngác trợn tròn mắt.
Mọi chuyện cô chứng kiến trong ngày hôm nay đã vượt xa khả năng hiểu biết của cô.
Khoé miệng Hà Gia Hoa cũng không ngừng co rút!
Ngay sau đó, Chu Vân Phong cuống quýt gào ầm lên: “Không lẽ anh Hà… còn định ra tay với tôi sao?”
Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm, trái tim đau đớn tột cùng!
Trương Minh Vũ thản nhiên lên tiếng: “Anh Hà không chịu hả? Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé”.
Anh vừa dứt lời, Hà Gia Hoa đã vội vàng hét lớn: “Đừng!”
Long Tam đã xuất hiện, hắn sẽ có kết cục như thế nào?
Hắn thực sự không dám nghĩ tới!
Một lúc lâu sau, hắn mới hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Đành phải xin lỗi anh Chu rồi”.
“Ngày sau nhất định tôi sẽ tới nhà xin lỗi. Muốn trách… thì cũng chỉ có thể trách anh đắc tội nhầm người thôi!”
Giọng nói trầm thấp truyền vào tai tất cả mọi người rõ mồn một.
Uỳnh!
Trái tim Chu Vân Phong như sắp nổ tung!
Cả người anh ta đều hoá đá!
Suy nghĩ trong đầu Lâm Kiều Hân đã trở nên hỗn loạn. Cô có cảm giác như mình đang nằm mơ!
Hà Gia Hoa lại nổi giận gào thét: “Đứng ngơ ra đấy làm gì! Mẹ nó xông hết lên cho tao!”
Đến tận lúc này, đám đàn em của hắn mới kịp phản ứng lại!
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt.
Mới có một lúc đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ rồi sao?
Cuối cùng, gã côn đồ thân hình cao lớn vẫn là người đầu tiên lao tới tấn công Chu Vân Phong!
Tung đấm!
Nắm đấm của gã ta đập thẳng vào gương mặt đã sưng vù của Chu Vân Phong!
Đám còn lại không còn chần chừ gì nữa, thi nhau điên cuồng xông lên!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Chu Vân Phong đã bị bao vây bốn phía đánh hội đồng, đau đớn kêu cha gọi mẹ!
Hà Gia Hoa siết chặt nắm đấm, trầm giọng lên tiếng: “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Đương nhiên là được rồi. Coi như món nợ giữa hai ta đã được giải quyết sòng phẳng. Có cần tôi tiễn anh đi không?”
“Không cần!”