Cô chỉ gật đầu coi như đáp lại, chẳng nói một lời.
Anh không chút do dự, lập tức đứng bật dậy đi ra khỏi căn biệt thự.
Sau khi ra ngoài, anh nhìn thấy sắc trời đã trở nên tối mịt.
Một cơn gió mát thổi ngang qua. Bấy giờ anh mới thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
Phù!
Anh nặng nề thở ra một hơi rồi bước tới thảm cỏ xanh bên cạnh.
Đúng lúc này, một luồng gió lạnh lẽo đột nhiên ập tới!
Trương Minh Vũ lập tức trợn trừng mắt!
Lông tơ trên người anh dựng đứng!
Anh không dám do dự nhảy sang bên cạnh chạy đi theo bản năng!
Ngay sau đó, một nắm đấm to lớn rơi thẳng vào vị trí anh vừa đứng!
Anh chật vật bò dậy trên mặt đất, toàn thân trở nên căng cứng!
Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy một bóng người đen sì đứng ngay trước mặt.
Anh cau mày.
Tiếp đó, bên tai anh vang lên một giọng nói trầm thấp: “Tiến bộ nhiều đấy”.
Anh sững sờ.
Long Tam?
Trương Minh Vũ giận dữ trừng mắt nhìn anh ta, giận dữ nói: “Anh suýt hù chết tôi rồi đấy”.
Long Tam thản nhiên nói: “Chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng thúc đẩy cậu trưởng thành. Sau này người đánh lén cậu còn mạnh hơn tôi nữa đấy”.
Anh choáng váng hỏi: “Mạnh hơn cả anh sao?”
Long Tam cười đáp: “Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Người mạnh hơn tôi còn nhiều lắm”.
Ừng ực!
Anh sợ hãi nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy mờ mịt!
Mạnh hơn cả Long Tam… thế còn là người sao?
Nhưng dù sao anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mau chóng nâng cao thực lực của bản thân.
Anh chợt nhớ ra một chuyện, bèn cất giọng hỏi: “Phải rồi, người của Thần Ẩn sắp tìm tới đấy. Tôi nhờ anh mấy ngày này để ý tới Lâm Kiều Hân giúp tôi nhé?”
Anh không thể ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi được.
Nào ngờ Long Tam lại lắc đầu từ chối.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh ta nhanh chóng trả lời: “Bây giờ tôi vẫn chưa thể xác nhận được người của Thần Ẩn đang nhằm vào cậu hay cô Lâm”.
“Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu. Tôi phải theo sát cậu, không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào”.
Giọng nói của anh ta vô cùng kiên định.
Anh có thể hiểu được, anh ta còn phải gánh vác nhiệm vụ của mình.
Haiz.
Anh buồn bực thở dài một hơi, đầu óc rối bời không biết nên làm gì cho phải. Khát khao sức mạnh cũng càng trở nên mãnh liệt hơn.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, anh mới lên tiếng: “Hôm nay chúng ta luyện ở đây luôn đi”.
Long Tam gật đầu đáp lại: “Được”.
Hai người di chuyển tới một bụi cỏ rộng rãi thoáng đãng. Nơi đây đã có đèn đường chiếu rọi. Họ bắt đầu lao vào chiến đấu.
Chẳng bao lâu sau, một tràng tiếng rên rỉ vì đau đớn vang lên liên tiếp.
Trương Minh Vũ có đau tới mấy cũng phải cố nhịn.
Lần này, anh cực kỳ tập trung.