Anh không hề do dự dẫn theo Lý Tuấn Nhất một đường thẳng tiến tới khách sạn Hồng Thái.
Hai người họ mau chóng đi vào phòng làm việc của anh.
Phía bên tay trái lại xuất hiện thêm một chiếc bàn nho nhỏ, Hàn Thất Thất đang buồn bực chán chường ngồi ở phía sau.
Chỗ ngồi của Vương Vũ Nam lại trống không.
Bấy giờ anh mới sực nhớ ra hôm nay cô ấy phải về thôn giải quyết chuyện cung ứng thực phẩm.
“Anh ngồi đó chờ đi”, Trương Minh Vũ phất tay nói.
Lý Tuấn Nhất cung kính ngồi vào ghế của Vương Vũ Nam, tươi cười gật đầu với Hàn Thất Thất xem như chào hỏi.
Cô ta chỉ kinh ngạc nhìn một cái rồi ngó lơ.
Để đảm bảo mọi chuyện đều ổn thoả, anh vẫn phải gọi thêm một cuộc điện thoại.
Giọng nói cung kính của Trần Đại Phú nhanh chóng vang lên ở đầu dây bên kia: “Không biết cậu Minh Vũ có gì dặn dò?”
Anh nhếch miệng cười nói: “Chủ tịch Trần đừng khách sáo như vậy. Chỉ là hôm nay tôi có chút chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ”.
Trần Đại Phú kích động đáp: “Được giúp đỡ cậu là vinh hạnh của tôi! Cậu cần gì xin cứ nói!”
Anh kể lại một lượt tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra.
Sự gia nhập của Trần Đại Phú chỉ là để phô trương thanh thế, khiến người của Marmart thực sự tin tưởng thực lực của anh mà thôi.
Sau khi nghe xong, Trần Đại Phú sảng khoái đồng ý.
Có ông ta, anh yên tâm hơn hẳn. Dù sao bên cạnh anh vẫn còn có cả Lý Tuấn Nhất.
Thế lực của nhà họ Lý không hề thua kém nhà họ Dịch.
Anh bắt đầu yên lặng nghiên cứu tài liệu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng bao lâu sau đã tới mười rưỡi.
Lý Tuấn Nhất cung kính lên tiếng nhắc nhở: “Cậu Minh Vũ, người của nhà họ Dịch sắp tới rồi”.
Anh cong môi khẽ nở nụ cười, ung dung đặt tài liệu xuống.
Sau một hồi nghiên cứu, anh cũng hiểu được ít nhiều về Marmart.
Chỉ cần nhà họ Dịch không có quan hệ gì đặc biệt với người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart này thì anh chắc chắn chuyện hôm nay sẽ thành công!
Anh mỉm cười lên tiếng: “Chúng ta tới xem thử!”
Nói rồi anh dẫn theo Lý Tuấn Nhất rời khỏi phòng làm việc.
Hàn Thất Thất chậm rãi bắt chéo chân, hai mắt chợt loé sáng, lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Trương Minh Vũ và Lý Tuấn Nhất đi ra ngoài sảnh lớn.
Hai người ngồi ở trong góc lặng lẽ chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, ngoài cổng khách sạn đã có một chiếc Bentley đỗ lại.
Anh nheo mắt quan sát, nhận ra người xuống xe đầu tiên chính là Dịch Thanh Tùng.
Sau lưng hắn ta còn có một người đàn ông trung niên đeo một cặp kính gọng vàng trông rất nhã nhặn.
Thế nhưng ánh mắt ông ta lại cực kỳ sắc bén.
Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được người này chính là Dịch Bác Văn, bố của Dịch Thanh Tùng.