Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 472

Hai người họ nhanh chóng cất bước đi vào trong khách sạn.  

Sau lưng bọn họ còn có một nữ thư ký tóc ngắn có vẻ ngoài già dặn, khí thế ngút trời.  

Anh khẽ nhếch miệng cười lạnh, trong lòng chợt hưng phấn lạ thường.  

Nhân viên phục vụ dẫn ba người kia đi vào một phòng Vip.  

Chỉ một lúc sau lại có một chiếc Porsche Cayenne chầm chậm đỗ lại trước cổng khách sạn.  

Người ngồi trên xe là một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề, trên mặt có một chòm râu dê.  

Ông ta chính là người phụ trách khu vực phía Bắc của Marmart, tên là Lý Trung Sơn.  

Sau lưng ông ta có một chàng trai trẻ trông rất sáng sủa đi theo, tay ôm một cặp công văn.  

Thư ký nam sao?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Anh không hề gấp gáp, vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ lặng lẽ chờ đợi.  

Ba phút sau khi bọn họ đi vào, anh mới chậm rãi cất bước đi về phía phòng Vip kia.  

Thời gian ba phút đủ để nói xong những lời chào hỏi sáo rỗng. Bây giờ chắc hẳn phải bàn tới chuyện chính rồi.  

Đám người Dịch Thanh Tùng vốn có thủ đoạn ác độc. Anh làm vậy cũng chẳng thấy tội lỗi gì.  

Vừa đi tới cửa, anh đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Vậy tiếp theo chúng ta nên nói tới chuyện gia hạn hợp đồng đi sếp Lý”.  

“Lần này chi phí sẽ không tăng lên nữa chứ?”  

Rất nhanh sau đó lại có một giọng nói nữ tính vang lên: “Ông Dịch nói gì thế?”  

“Hiện giờ xã hội đang không ngừng phát triển, nhân loại tiến bộ vượt bậc. Chỉ khi tăng giá mới chứng minh được doanh nghiệp của chúng ta cũng đang tiến bộ”.  

“Ông Dịch còn để bụng chút tiền này nữa sao?”  

Dịch Bác Văn bật cười nói: “Tôi hiểu ý của sếp Lý. Nhưng mà năm nay bên ông định tăng lên bao nhiêu?”  

Lý Trung Sơn che miệng cười một tiếng: “Không nhiều lắm đâu, hơn mười triệu thôi”.  

Dịch Bác Văn giật mình hỏi ngược lại: “Mười triệu?”  

“Sếp Lý, sao lần này… lại tăng lên nhiều như vậy?”  

Lý Trung Sơn cười duyên nói: “Đây là còn nể tình không tìm được người khác thích hợp ở khu vực phía Bắc để hợp tác nên tôi mới giảm cho bên ông không ít rồi đấy, nếu không phải là mười lăm triệu cơ”.  

“Chắc là ông Dịch không thiếu chút tiền này đâu nhỉ?”  

Hai mắt Dịch Bác Văn chợt loé sáng. Ông ta cười giả lả: “Không biết sếp Lý có thể ưu đãi thêm một chút nữa không? Số tiền này… quả thực quá nhiều…”  

Nụ cười trên mặt Lý Trung Sơn dần biến mất, trong mắt ông ta hiện lên vẻ khó chịu.  

Thấy vậy, Dịch Bác Văn lập tức cuống lên.  

Mặc cả là điều phải làm, nhưng mà dù thế nào cũng không thể để vụt mất hợp đồng này khỏi tay được!  

Ông ta đang định nhượng bộ thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi thấy mức giá này rất hợp lý mà. Nếu ông Dịch không muốn thì nhường lại hợp đồng này cho tôi đi”. 
Bình Luận (0)
Comment