Anh ngẩng đầu lên nhìn thử.
Mái tóc ngắn già dặn, mặc đồ công sở, nhan sắc cũng không phải hạng xoàng.
Chẳng phải là nữ thư ký của Dịch Bác Văn đó sao?
Anh sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Lý Trung Sơn đi về rồi. Chắc chắn đám người Dịch Bác Văn cũng không còn ở đây nữa…
Cô ta khẽ cười đáp: “Tôi muốn đi ăn máng khác”.
Câu trả lời đơn giản, trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề.
Giọng nói cũng rất kiên định.
Anh không khỏi giật mình.
Thẳng thắn vậy sao?
Anh cũng cảm thấy khá hứng thú. Dù sao người được Dịch Bác Văn cất nhắc lên làm thư ký cũng phải có tài năng xuất chúng gì đó.
Anh im lặng một lúc mới cười nói: “Được thôi, cô thử nói xem cô có gì có thể thuyết phục được tôi?”
Trần Thắng Nam gõ nhịp dưới chân, khẽ cười đáp: “Anh vừa mới tiếp quản Marmart, chắc chắn vẫn chưa có kinh nghiệm gì. Còn tôi đã quen thuộc với Marmart được ba năm có lẻ rồi”.
“Nếu có tôi giúp sức, chắc chắn anh sẽ thuận lợi hơn rất nhiều”.
Giọng nói đanh thép vô cùng quả quyết.
Dứt lời, cô ta còn đưa cho anh một tờ giấy lau.
Anh nhíu mày nhận lấy rồi lau sạch nước đọng trên tay.
Không thể không thừa nhận, lý do cô ta vừa đưa ra đã khiến anh dao động.
Anh trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi tiếp: “Đang ở nhà họ Dịch tốt như vậy, sao tự nhiên lại muốn ăn máng khác?”
Đây là vấn đề mà anh rất quan tâm.
Nếu cô ta đã dám phản bội nhà họ Dịch đi ăn máng khác thì sau này cô ta cũng có thể quay lưng lại với anh.
Anh vô cùng không thích loại người như vậy.
Trần Thắng Nam không chút do dự đáp: “Công việc hiện giờ của tôi chỉ là do trường học phân về, tôi không còn cách nào khác. Thế nhưng ở nhà họ Dịch tôi không thấy được hi vọng gì cả”.
“Nếu anh đồng ý nhận tôi thì không phải lo. Chắc chắn tôi sẽ một lòng làm việc cho anh, không đi ăn máng khác nữa đâu”.
“Bởi vì tôi đã nhìn trúng anh rồi”.
Nghe thấy vậy, gương mặt của Trương Minh Vũ lập tức đỏ lựng.
Một lúc lâu sau, anh mới bật cười lên tiếng: “Cô có yêu cầu gì về tiền lương không?”
Quả thực anh rất tò mò muốn biết rốt cuộc Trần Thắng Nam có năng lực gì.
Cô ta thản nhiên đáp: “Một triệu”.
Hả?
Anh nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Cô ta lại nói tiếp: “Nhưng tôi không cần nhận lương luôn. Tôi có thể làm không công cho anh hai tháng đầu tiên”.
“Hết hai tháng, nếu anh thấy tôi có thể mang lại giá trị xứng đáng nhận khoản tiền lương này thì tôi sẽ làm tiếp”.
“Nếu không được, tôi sẽ chủ động xin từ chức”.
Trong giọng nói của cô ta tràn đầy tự tin.