Anh khẽ nhếch miệng nở nụ cười.
Thú vị đây.
“Được thôi, tôi đồng ý. Cô có thể nghỉ ngơi trước hai ngày. Đợi đến khi tiếp nhận Marmart về tay, cô có thể tới đây làm việc”.
Anh mỉm cười cất giọng nói.
Đồng thời anh cũng bắt đầu thấy cô ta khá thú vị.
Anh rất muốn xem thử rốt cuộc cô ta có năng lực gì mà dám nói ra những lời như vậy.
Trần Thắng Nam lại lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, bây giờ tôi có thể làm việc ở khách sạn luôn. Tôi không thích ngồi không nhàn rỗi”.
Nụ cười trên môi anh càng thêm xán lạn.
Có vẻ cô ta có gì đó… không giống những người khác.
“Được, vậy thì đi theo tôi”.
Dứt lời, anh lập tức quay lưng đi về phía phòng họp.
Thế nhưng trong lòng anh vẫn đề cao tinh thần cảnh giác.
Rất có thể Trần Thắng Nam chính là gián điệp nhà họ Dịch phái tới, anh không thể không đề phòng.
Hai người nhanh chóng quay trở về phòng họp.
Cả thư ký Ngô và Hàn Thất Thất vẫn ở lại chờ anh.
Sau khi thấy Trần Thắng Nam bước vào, bọn họ không khỏi giật mình kinh ngạc.
Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng: “Giới thiệu cho hai cô một đồng nghiệp mới. Cô ấy tên là…”
Nói tới đây, anh đột nhiên sực nhớ mình còn chưa hỏi tên đối phương là gì…
Trần Thắng Nam nở nụ cười lịch sự, bình thản nói: “Chào mọi người, tôi tên là Trần Thắng Nam”.
Trong mắt Hàn Thất Thất lộ ra vẻ nghi hoặc.
Còn thư ký Ngô thì tươi cười chào hỏi.
Suy tư hồi lâu nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra bây giờ còn thiếu ai nữa, đành mở lời nói: “Cô ấy là thư ký Ngô. Trước tiên cô cứ đi theo cô ấy học hỏi đi”.
Trần Thắng Nam không chú do dự đáp: “Được thôi”.
Thư ký Ngô cũng cung kính trả lời: “Vâng thưa anh Minh Vũ”.
Bây giờ đã giải quyết xong chuyện này, anh cũng không cần lo lắng gì nữa.
Anh liếc nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã tới buổi trưa.
Anh vốn định dẫn mọi người đi ăn một bữa lại bị tiếng chuông điện thoại réo lên cắt ngang.
Người gọi tới là Vương Vũ Nam.
Trương Minh Vũ nhíu mày, thầm nghĩ có tin tốt rồi sao?
Anh vội vàng nghe máy, đang định lên tiếng hỏi thăm.
Thì đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói hốt hoảng của cô ấy: “Anh ơi! Chúng tôi… chúng tôi bị người ta bao vây rồi, không cho chúng tôi ra ngoài!”
Nụ cười trên mặt anh lập tức trở nên cứng đờ!
“Các cô đang ở đâu? Tôi sẽ tới ngay!”, anh lạnh giọng đáp.
Trong lòng dâng trào lửa giận ngút trời!
Thời buổi này vẫn còn giở trò ép mua ép bán nữa sao?
Vương Vũ Nam vội vàng nói địa chỉ.
Sau khi cúp máy, anh sốt sắng nói: “Mọi người tự đi ăn trưa đi. Tôi có chút chuyện cần giải quyết”.
Hàn Thất Thất nhíu chặt chân mày, lo lắng hỏi: “Vũ Nam gặp chuyện gì à?”
Anh khẽ gật đầu coi như đáp lại.