Hà Gia Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe giọng điệu nghiến răng ken két như thể sắp nghiến mòn răng đến nơi rồi.
Trương Minh Vũ vươn một ngón trỏ, cười bảo: "Không nhiều nhặn gì, một triệu là đủ rồi".
Trời đất!
Người xung quanh lập tức liên tục hít hà.
Có thế... cũng yêu cầu một triệu bồi thường?
Lý Đình Đình đã hoàn toàn ngây ngẩn, lấy chỉ số thông minh của cô ta thật sự không thể hình dung nổi nếu còn tiếp tục dây dưa ở chỗ này thì việc hôm nay sẽ ảnh hưởng tới tương lai của cô ta cỡ nào.
Điềm Điềm lại đeo kính râm lên, khoanh tay đứng xem.
Ánh mắt cô ấy nhìn Trương Minh Vũ lộ vẻ tán thưởng.
Hồi lâu sau, Hà Gia Hoa hậm hực gật đầu.
Hắn ghi cho Trương Minh Vũ một tờ chi phiếu.
Trương Minh Vũ cười cười nhận lấy chi phiếu, mới nói: "Mọi người đi thong thả nhé, có rảnh lại ghé qua chơi".
Phù!
Hà Gia Hoa thở mạnh ra một hơi.
Cuối cùng, hắn cắn răng kéo Lý Đình Đình còn đang ngây người rời khỏi đó.
Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh.
Anh biết, Hà Gia Hoa đã bắt đầu ra tay công kích mình.
Như vậy, nhiệm vụ thâu tóm nhà họ Dịch đã trở nên vô cùng cấp bách.
Bằng không, Trương Minh Vũ hoàn toàn không có tinh lực để đối phó với nhà họ Hà.
Dù sao gia tộc như nhà họ Dịch cũng không thể nào so sánh được với nhà họ Hà.
Trương Minh Vũ quay lại, phát hiện đám đông vẫn đứng yên tại chỗ, không ai nhúc nhích.
Chỉ có điều, ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn lên người cô nàng Điềm Điềm.
Tất cả đều bị nhan sắc tuyệt đẹp của Điềm Điềm thu hút, thậm chí quên cả chụp hình.
Trương Minh Vũ cũng cười nói: "Cảm ơn người đẹp nhiều lắm, nếu không nhờ cô, hôm nay tôi còn phải mất nhiều công sức mới giải quyết được đám người kia đấy".
Điềm Điềm nhìn anh, khóe miệng thong thả vẽ nên một nụ cười thần bí.
"Không cần khách sáo!", giọng Điềm Điềm bỗng vang lên.
Chỉ có một câu như thế.
Trương Minh Vũ thấy vậy, lòng chợt cảm thấy bối rối không thôi.
Khụ khụ!
Anh hắng giọng, quay sang cười bảo: "Hôm nay chúng tôi đã khiến các vị gặp phiền toái không nhỏ, mọi món ăn hôm nay chúng tôi giảm giá 10% coi như tạ lỗi".
Nhưng anh nói xong, sảnh lớn vẫn cứ lặng ngắt như tờ.
Trương Minh Vũ càng thêm bối rối và lúng túng hơn.
Không đợi anh nghĩ nhiều, Điềm Điềm đã nhanh nhẹn quay đầu đi ra phía cửa khách sạn.
Mọi người đều dõi mắt trông theo.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, lẳng lặng cất bước đi theo.
Anh tưởng Điềm Điềm muốn rời khỏi đây nên định tiễn cô ấy một chút, nói sao thì cô ấy cũng vừa giúp anh một chuyện lớn.
Khi anh bước ra ngoài, Điềm Điềm đã chạy tới bên cạnh xe.
Trương Minh Vũ liếc nhìn, lái xe vẫn là người đàn ông trước đó.