Điềm Điềm cười cười vẻ thần bí, nói: "Tôi đi đây, chúng ta có duyên sẽ còn gặp lại".
Có duyên?
Trương Minh Vũ lại một lần nữa bối rối ra mặt, sau đó cười cười bảo: "Được, có duyên sẽ gặp lại sau..."
Điềm Điềm nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Chiếc xe nổ máy rồi phóng vút đi.
Trương Minh Vũ đứng đó nhìn theo một lát mới chậm rãi quay người đi.
Không biết vì sao, lòng anh lại nổi lên một cảm giác vô cùng kì dị.
Chuyện ở khách sạn đã xử lí ổn thỏa.
Hiện giờ Trương Minh Vũ cũng không cần phải ở lại đây thêm nữa.
Đang chuẩn bị về nhà, điện thoại trong túi bỗng reo vang.
Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra xem, thấy là Lâm Kiều Hân gọi tới.
Anh bấm nhận cuộc gọi.
Giọng nói trong trẻo của Lâm Kiều Hân vang lên bên tai anh: "Tôi đã về đến nhà, chuyện bên đó anh xử lí sao rồi?"
Trương Minh Vũ cười cười bảo: "À... Không vấn đề gì, xử lí thoáng cái là xong rồi".
Lâm Kiều Hân nghe nói thế, lòng nghi hoặc lắm.
Cho đến giờ này, cô vẫn hoàn toàn không biết Trương Minh Vũ hiện đang làm gì.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Kiều Hân lại đã lên tiếng: "Chuyện hôm nay... cảm ơn anh, không thì Điềm Điềm..."
Trương Minh Vũ càng cảm thấy bất đắc dĩ hơn.
Đã đến nước này, Lâm Kiều Hân vẫn còn lo cho Điềm Điềm.
Cái khác không nói, chỉ riêng vị lái xe kia của Điềm Điềm đã không phải hạng người mà Triệu Khoát có thể đối phó được.
Chí ít là Trương Minh Vũ cảm thấy như thế.
Trương Minh Vũ cười cười hồi đáp: "Khách khí với tôi thế làm gì, cứ yên tâm, cô ấy đã đi rồi".
"Hôm nay hẳn cô cũng đã rất vui vẻ đúng không, được ngồi dùng bữa chung với thần tượng của mình mà".
Lâm Kiều Hân kích động hẳn lên: "Phải, hôm nay tôi rất vui, chỉ có điều... chỉ có điều tôi thấy hơi hối hận".
Trương Minh Vũ sửng sốt, nghi hoặc hỏi lại: "Có gì mà phải hối hận?"
Lâm Kiều Hân thở dài, nói: "Hối hận sao lúc đó tôi câu nệ quá, không biết tranh thủ nói nhiều đôi ba câu".
Trương Minh Vũ: "..."
Lâm Kiều Hân, hình tượng của cô là một nữ thần cao ngạo lạnh lùng cơ mà!
Thế này...
Trương Minh Vũ nghe cô nói thế, hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.
Chần chừ hồi lâu, anh mới ngập ngừng nói: "A... ha ha, yên tâm đi, hai người đã có duyên với nhau như thế, nhất định sau này còn có cơ hội gặp lại".
"Lần sau gặp lại, nói chuyện nhiều lên chút là được".
Nói xong, anh lại chợt nhớ tới câu vừa rồi của Điềm Điềm trước khi đi.
Có duyên... sẽ còn gặp lại.
Lâm Kiều Hân uể oải nói: "Lần sau còn chẳng biết là năm nào tháng nào, nhưng được dùng bữa chung một lần như thế, tôi đã thỏa mãn lắm rồi".
"Tôi cảm thấy... áp lực của tôi đã giảm đi nhiều lắm".
Trương Minh Vũ nghe vậy, nghi hoặc vô cùng.
Việc này... có hiệu quả vậy sao?