Vừa gặp mặt, nhớ cái gì?
Nụ cười trên miệng Điềm Điềm càng tươi hơn, cô ấy hài lòng nói: "Cũng được nhỉ".
Cái gì cũng được?
Trương Minh Vũ hoang mang, nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc cô đến đây làm gì? Cô mau ra ngoài đi, cô sắp dọa chết tôi rồi đây này!"
Điềm Điềm đáp: "Không đâu, tôi tìm cậu mãi đấy, sao cậu có thể đuổi tôi đi được".
Nói xong, cô ấy liền rưng rưng nước mắt.
Trương Minh Vũ mắt chữ A mồm chữ O!
Chuyển biến này...
Quan trọng nhất là ngoại hình của Điềm Điềm vốn thuộc dạng đỉnh của chóp, bây giờ lại dùng vẻ mặt này...
Ơ!
Cơ thể Trương Minh Vũ không khỏi run rẩy.
Một hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới nói tiếp: "Hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau, cô tìm tôi có việc gì?"
Không biết tại sao, sau khi Điềm Điềm nói xong mấy câu kia, Trương Minh Vũ cảm thấy rất quen.
Điềm Điềm tủi thân nói: "Cậu đúng là đồ không có lương tâm, cướp đi nụ hôn đầu của người ta, còn không để ý đến người ta?"
Trương Minh Vũ ngớ người.
Cái quái gì vậy?
“Người đẹp à, không thể nói linh tinh được đâu, tôi chưa từng động vào cô mà!", Trương Minh Vũ vội vàng nói.
Đây là vấn đề về tác phong nha!
Điềm Điềm kiêu ngạo nói: "Dám làm không dám nhận à? Nụ hôn đầu của tôi bị cậu cướp đó!"
Khóe miệng Trương Minh Vũ điên cuồng co giật.
Một giây sau, Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh đột nhiên nhớ ra, người bị anh cướp đi nụ hôn đầu là...
Trương Minh Vũ lập tức ngẩng đầu!
Điềm Điềm cười vô cùng xán lạn, nói: "Sao vậy? Chịu nhận sai chưa?"
"Không sao, bây giờ nhận sai cũng chưa muộn, chỉ cần về sau chịu trách nhiệm với chị là được rồi".
Sau khi nói xong, Điềm Điềm cười vô cùng vui vẻ.
Nhưng đang cười, nước mắt lại chảy ra.
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, trong lòng lập tức cảm thấy không thể tin nổi.
Mặc dù đã đoán được đại khái rồi, nhưng Trương Minh Vũ vẫn không biết đây là ai!
Một hồi sau, Điềm Điềm cười nói: "Em đoán ra tên chị chưa?"
Tên?
Điềm Điềm...