Một dòng điện chạy thẳng qua cơ thể Trương Minh Vũ!
Cái tên kia cuối cùng cũng xuất hiện trong đầu Trương Minh Vũ.
Chị hai Hạ Hâm Điềm!
Cơ thể Trương Minh Vũ như hóa đá, anh bất động nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trước mặt!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ run rẩy nói: "Chị.... chị hai!"
Câu nói này khiến Hạ Hâm Điềm òa khóc.
Nước mắt điên cuồng tuôn rơi, trông vô cùng đáng thương!
Hạ Hâm Điềm mím môi, khổ sở mỉm cười: "Em trai, chị hai nhớ em lắm".
Nói xong cô ấy liền dang hai tay ra.
Trương Minh Vũ cũng không khống chế nổi tâm tình, cơ thể điên cuồng run rẩy trong vòng tay của Hạ Hâm Điềm!
Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, cơ thể Trương Minh Vũ run lên.
Chẳng trách Hạ Hâm Điềm lại về khách sạn giúp anh!
Đây là chị hai của anh mà!
Trương Minh Vũ nhắm mắt, nước mắt lăn dài theo khóe mắt.
Đàn ông không dễ gì rơi lệ, chỉ khi thật sự cảm động mới có thể rơi nước mắt!
Nhiều năm không gặp, nhưng cảm giác thân thuộc lúc nhỏ vẫn còn nguyên!
Hạ Hâm Điềm khóc không thành tiếng, nháy mắt đã khiến áo tắm của Trương Minh Vũ ướt đẫm.
Ký ức lúc nhỏ điên cuồng dội về.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Anh ngẩng đầu, Hạ Hâm Điềm đang hai mắt ngấn lệ nhìn anh.
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Thậm chí nghi ngờ mình đang nằm mơ!
Dù sao vừa rồi còn cô độc, bây giờ lại có thêm một người thân...
Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Trương Minh Vũ không biết nên nói gì, cảm giác bối rối khiến anh không nói nên lười.
Một lúc sau, Hạ Hâm Điềm cười nói: "Em trai ngốc, chị nhớ em lắm, nhiều năm như vậy... cuối cùng chị cũng gặp được em rồi!"
Ừng ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, tim đập nặng nề lạ thường.
Mất một lúc, Trương Minh Vũ mới nghẹn nào nói: "Chị hai, em cũng nhớ chị lắm!"
Hạ Hâm Điềm mím môi, không khống chế nổi sự kích động trong lòng, máu trong cơ thể như sôi sùng sục!