Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Chuyện gì thế này?
Vương Vũ Nam lo lắng, cô ấy cảm thấy mùi thuốc súng!
Gương mặt Hàn Thất Thất lạnh hơn mấy phần, cô ta tức giận lên tiếng: "Trương Minh Vũ, chuyện gì vậy? Chẳng phải anh có vợ rồi sao, sao... sao anh còn đưa người phụ nữ khác đến phòng làm việc?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Chuyện gì vậy?
Cho dù là đưa người phụ nữ khác đến phòng làm việc thì liên quan gì đến Hàn Thất Thất chứ?
Hàn Thất Thất và Lâm Kiều Hân có quan hệ... tốt đến vậy sao?
Bọn họ đâu có liên lạc gì với nhau đâu.
Tuy nhiên chưa nói được gì, Hạ Hâm Điềm đã kiêu ngọa đáp: "Có vợ hay không liên quan gì đến cô? Cô là vợ anh ấy à?"
"Tôi..."
Hàn Thất Thất cạn lời, vẻ mặt càng lạnh lẽo hơn!
Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới tức giận nói: "Tôi chỉ nói Trương Minh Vũ thôi! Liên quan gì đến việc có vợ hay chưa?"
Hạ Hâm Điềm nhướng mày.
Trương Minh Vũ không nhận ra nhưng cô ấy thì có.
Hạ Hâm Điềm bắt đầu quan sát.
Hàn Thất Thất sững sờ, bất giác ưỡn người.
Một lúc sau, Hạ Hâm Điềm cười nói:"Trông cũng được nhỉ, vóc dáng tàm tạm, chỉ là tính cách..."
"Cô có chắc cô cứ như vậy thì sẽ có người thích cô không?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Mặc dù Hạ Hâm Điềm có tư cách nói lời này, nhưng... không ngờ cô ấy thực sự dám nói!
Nhưng đây là Hàn Thất Thất đấy!
Quả nhiên, Hàn Thất Thất nghe xong liền trợn tròn mắt!
"Trông tôi cũng được? Vóc dáng cũng tàm tạm? Bà chị! Mắt chị có vấn đề à?"
"Đàn ông theo đuổi tôi xếp hàng dài bằng ba vòng trái đấy đấy! Không ai thích tôi á?"
Hàn Thất Thất không tin nổi hỏi lại.
Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười: "Người theo đuổi cô nhiều, nhưng người cô thích... thích cô chứ?"
Một câu nói nhưng khiến Hàn Thất Thất phải ngớ người.
Người cô ta thích?
Hàn Thất Thất há miệng, nhưng chẳng nói được gì.
Hạ Hâm Điềm nói tiếp: "Còn vóc dáng, ngoại hình của cô chẳng là cái gì cả, chỉ đạt mức trung bình thôi".
Nói xong, cô ấy liền mỉm cười đầy kiêu ngạo.
Trong mắt cô ấy đầy ẩn ý!
Vương Vũ Nam đứng bên nghe thấy vậy liền mắt chữ A mồm chữ O!