Nếu như ngoại hình của Hàn Thất Thất chỉ thuộc dạng tầm thường thì cô ấy là gì chứ? Thuộc dạng vứt đi à?
Hàn Thất Thất tức đến mức run rẩy!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi đi sang cạnh.
Chuyện đã đến mức không ngăn cản được rồi, chỉ cần lửa lan đến anh thì anh chết chắc...
Hàn Thất Thất ngẩng đầu, lửa giận trong mắt như sắp phun ra đến nơi!
“Được thôi, bảo là tạm được, vậy chị có dám tháo kính ra không? Để tôi xem xem trông chị thế nào!", Hàn Thất Thất cố gắng nén cơn giận xuống.
Lòng hiếu thắng đã đạt level max!
Lời này vừa dứt, Vương Vũ Nam liền cảm thấy hiếu kỳ.
Cô ấy không tin có người có thể xinh đẹp hơn Hàn Thất Thất.
Hạ Hâm Điềm mỉm cười.
Chần chừ một chút, cô ấy chậm rãi tháo kính râm xuống.
Ánh mắt của Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam dán chặt lên mặt Hạ Hâm Điềm.
Hạ Hâm Điềm bỏ kính râm ra, tiện thể hất mái tóc dài sang một bên.
Giây sau, ánh mắt của Vương Vũ Nam lập tức đông cứng lại!
Vẻ mặt của Hàn Thất Thất cũng như hóa đá, trợn tròn mắt nhìn!
Giây phút chiếc kính râm được tháo xuống, chỉ có hai chữ!
Tuyệt đẹp!
Ực!
Vương Vũ Nam nuốt nước bọt!
Cô ấy là phụ nữ mà còn khuất phục trước nhan sắc của Hạ Hâm Điềm!
Hàn Thất Thất cũng ngẩn người, trong mắt tràn ngập sự hoang mang!
Một kẻ vô cùng tự tin như cô ta, khi nhìn thấy gương mặt của Hạ Hâm Điềm cũng phải cảm thấy hổ thẹn.
Đây là cảm giác xuất phát từ trong lòng cô ta!
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, lặng lẽ lùi sang một bên, im lặng chờ đợi.
Hít!
Một lúc sau, Vương Vũ Nam hít sâu một hơi, khiếp sợ nói: "Chị... chị là..."
Lời này vừa dứt, Hàn Thất Thất liền sững sờ, mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Khuôn mặt này... trông hơi quen!
Hạ Hâm Điềm không vội, lặng lẽ nhìn hai người, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Dường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Một lúc sau, Hàn Thất Thất trợn tròn mắt, vô cùng khiếp sợ nói: "Chị... chị là Điềm Điềm!"
Vương Vũ Nam cũng kinh ngạc hùa theo: "Đúng! Đúng! Là Điềm Điềm!"
Hai người đều ngớ người!
Sao Điềm Điềm lại ở đây? Sao lại đi cùng Trương Minh Vũ?
Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.