Trương Minh Vũ thấy vậy, mắt đã trố lên, miệng há hốc.
Sao giờ đến cả đề tài này cũng bị lôi ra rồi?
Lâm Kiều Hân cúi đầu, lòng càng bối rối không thôi.
Bao nhiêu năm qua... Hai người chỉ mới chạm tay đã là cực hạn...
Nói gì đến chuyện sinh con...
Lúc này, nỗi áy náy trong lòng Lâm Kiều Hân càng thêm sâu sắc.
Điều đó... chẳng phải là điều hiển nhiên sao?
Vì sao...
Lâm Kiều Hân không thể đáp nổi một lời.
Trương Minh Vũ muốn hỗ trợ nhưng cũng không biết nên nói đỡ ra sao.
Giọng nói ngọt ngào của Hạ Hâm Điềm vang lên: "Thôi được rồi, lần đầu gặp nhau, hỏi nhiều như vậy làm gì hả".
Chỉ một câu đã khiến Lâm Kiều Hân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Hâm Điềm lại tiếp tục: "Nhưng mà Kiều Hân này, chuyện đó thật ra em cũng nên để tâm chút nhé, em trai bọn chị đã phải ở rể nhà em thì không thể chịu ấm ức ở nhà họ Lâm em thêm nữa".
"Đã kết hôn mấy năm rồi, cũng nên sinh một đứa, em nói có đúng không?"
Lâm Kiều Hân lẳng lặng gật đầu: "Vâng... cũng nên..."
Nhưng những lời này, cô không cách nào nói nốt được.
Trương Minh Vũ đã hiểu ra.
Ba người chị của anh hẳn đã ngầm thỏa thuận với nhau, một người vào vai người tốt, hai người kia vào vai người xấu...
Haiz.
Lâm Kiều Hân thật đáng thương...
Nhưng dĩ nhiên Trương Minh Vũ cũng hiểu, ba người chị làm thế đều là vì anh.
Đồ ăn mau chóng được đưa tới.
Rốt cuộc Trương Minh Vũ cũng tìm được đề tài để nói: "Được rồi, mọi người mau ăn thôi, đói muốn chết rồi đây".
Nói đoạn, anh nhanh nhẹn nhấc đũa bắt đầu ăn.
Lấy đồ ăn lấp miệng để dừng câu chuyện.
Bốn cô gái cũng đều cầm đũa lên.
Nhưng Trương Minh Vũ chưa ăn được mấy miếng, một đôi đũa bỗng duỗi tới.
Đôi đũa còn kẹp theo một miếng thịt...
Liễu Thanh Duyệt đau lòng nói: "Em trai thối, ăn nhiều chút đi, em gầy đi nhiều quá".
Người nói chỉ vô tâm nhưng người nghe lại để ý.
Không biết vì sao, Lâm Kiều Hân lại chột dạ.
Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Vâng... Để em ăn".
Nói xong, anh liền chìa bát nhận, sau đó ngấu nghiến ăn.
Giây lát sau, lại một đôi đũa duỗi tới.
Tô Mang thương xót nói: "Em trai thối này, mau bồi bổ thêm nào, mấy năm nay không biết em phải chịu thiệt thòi ra sao mà gầy ốm đi nhiều như vậy".
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật nhẹ liên hồi.