Hai người chị này cố tình nói cho Lâm Kiều Hân nghe đây mà...
Haiz.
Trương Minh Vũ âm thầm thở dài một tiếng, ngoài mặt vẫn cười ha hả nhận lấy.
Nhưng ăn mấy miếng, Trương Minh Vũ chợt phát hiện, bên cạnh hình như không hề có động tĩnh gì.
Chuyện gì thế?
Anh ngẩng lên nhìn, thấy Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đã buông đũa, lẳng lặng nhìn về phía Lâm Kiều Hân.
Hạ Hâm Điềm cũng hơi mỉm cười, chăm chú nhìn.
Chuyện gì...
Trương Minh Vũ thực sự không biết nên nói sao nữa.
Lâm Kiều Hân cũng ngây người.
Cô ngẩng đầu, chạm ngay phải ánh mắt của ba người chị chồng, lại một lần nữa xấu hổ bối rối ra mặt.
Hồi lâu sau, cô mới thò đũa gắp một đũa rau cần tây, lí nhí nói: "À ừm... Trương Minh Vũ, anh... anh thích ăn cái này... thì ăn nhiều chút nhé".
Nói đoạn, cô bỏ cần tây vào bát Trương Minh Vũ, sau đó thu đũa về nhanh như chớp.
Dáng vẻ lúng túng ấy trông cực kì đáng yêu.
Lâm Kiều Hân đang rất chột dạ, thấp thỏm như một chú thỏ con bị dọa sợ.
Cô bưng bát, vẻ rụt rè đáng thương...
Trương Minh Vũ nhìn đồ ăn trong bát, hết sức bất đắc dĩ.
Mình thích ăn cần tây từ bao giờ chứ...
Nhưng để phối hợp với Lâm Kiều Hân, anh đành phải gắp đũa cần tay trong bát bỏ vào miệng, sắc mặt vô cùng khốn khổ.
Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.
Ba người chị vẫn luôn chú ý tới Lâm Kiều Hân, cho nên không quá để ý Trương Minh Vũ vừa ăn cái gì.
Mọi người tiếp tục dùng cơm.
Bầu không khí trong phòng lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đũa chạm khẽ vào thành bát.
Nhưng không bao lâu sau, Trương Minh Vũ bỗng đặt đũa xuống.
Bốn cô gái đều nghi hoặc nhìn sang.
Sắc mặt Trương Minh Vũ hết sức căng thẳng, anh nôn nóng nói: "Mọi người cứ ăn đi, em vào nhà vệ sinh một lát".
Nói xong, anh vội đứng phắt dậy, xông ra ngoài.
Nhưng mới đi đến cửa phòng, anh đã không nhịn nổi nữa, vội che miệng ọe một cái.
Trương Minh Vũ có cảm giác dạ dày mình dường như đã sôi lên sùng sục.
Song anh không muốn gây ảnh hưởng tới bữa ăn của bốn người kia, bèn nhanh chóng chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Lâm Kiều Hân nghi hoặc nhìn theo.
Trương Minh Vũ... sao vậy nhỉ?