Tô Mang chau mày, mau chóng quét mắt nhìn bàn ăn một lượt, ánh mắt bỗng nhìn chằm chằm vào một nơi.
"Cô vừa gắp cho Minh Vũ cái gì?", Tô Mang lạnh lẽo hỏi.
Khí thế trên người cô ấy đột nhiên bùng nổ như thể không khống chế được.
Phong thái của kẻ bề trên lập tức tản ra nhanh chóng.
Lâm Kiều Hân hết sức khẩn trương, ngập ngừng đáp: "Cần... cần tây ạ, có chuyện gì ạ?"
"Cái gì?"
Vừa nghe cô nói thế, cả ba người chị lập tức kinh hãi.
Liễu Thanh Duyệt đứng phắt lên, lạnh lẽo nói: "Chung sống bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ cô không biết Minh Vũ dị ứng với cần tây hay sao? Em ấy chỉ ăn một chút là sẽ nôn ngay".
Sắc mặt Tô Mang lúc này đã lạnh như băng.
Hạ Hâm Điềm cũng lo lắng nhìn về phía cửa phòng.
Hả?
Lâm Kiều Hân choáng váng cả người.
Cô chỉ gắp bừa một món...
Anh bị dị ứng?
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, lòng lo lắng khôn nguôi.
Lúc này cô thực sự không có lòng dạ nào để ý đến khí thế của ba người chị chồng nữa.
Cô đã hổ thẹn vô cùng.
Tô Mang hổn hển mấy hơi, ánh mắt lạnh lẽo như băng, khẽ quát một tiếng: "Lâm Kiều Hân, cô thật khiến tôi quá thất vọng".
"Kết hôn bao nhiêu năm mà ngay cả chuyện Minh Vũ dị ứng với thứ gì, cô cũng không biết".
"Cô làm vợ kiểu gì thế hả?"
Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi, lòng đau như cắt.
Cô thật sự không cách nào phản bác lại.
Ánh mắt Liễu Thanh Duyệt cũng lóe lên đầy giận dữ.
Bầu không khí trong phòng như cứng lại.
Ngay khi Lâm Kiều Hân đang lo lắng vô vàn, Trương Minh Vũ đã vội vã chạy về.
Thấy bầu không khí trong này cứng ngắc, lòng anh càng thêm bất đắc dĩ.
Anh biết ngay sẽ có chuyện nên mới phải vội quay lại...
"Mọi người sao thế, mau ngồi xuống đi", Trương Minh Vũ cười nói.
Bấy giờ sắc mặt Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt mới khá lên đôi chút, cả hai nhìn về phía Trương Minh Vũ đầy lo lắng.
Hạ Hâm Điềm nôn nóng hỏi: "Em không sao chứ?"
Trương Minh Vũ đưa mắt nhìn thoáng qua.
Thấy Lâm Kiều Hân gục đầu im lặng, anh rất đau lòng.
Anh vội nhếch miệng cười, đáp ngay: "Không sao, không sao mà, chỉ nôn ra chút là hết chuyện, bao nhiêu năm rồi, em còn tưởng mình đã khá hơn".
Anh nói lời này ngoài mục đích trấn an các chị thì cũng muốn an ủi cả Lâm Kiều Hân nữa
Nhưng sau khi nghe anh nói, Lâm Kiều Hân càng gục đầu sâu hơn, viền mắt đã ươn ướt.
Cô không biết lòng mình đang nghĩ gì, chỉ thấy hổ thẹn vô cùng.