Vừa rồi Lâm Kiều Hân vẫn luôn đắm chìm trong trạng thái khẩn trương tột cùng, cho nên tới giờ mới nhìn thấy Vương Vũ Nam.
Anh lớn... gọi ai đó?
Lâm Kiều Hân kinh ngạc hỏi: "Sếp Vương, cô... đến đây từ bao giờ thế?"
Vương Vũ Nam lúng túng đáp: "Tôi tới từ nãy giờ mà..."
Lâm Kiều Hân nghi hoặc: "... Vừa rồi cô gọi ai là anh lớn vậy?"
Đến lúc này, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.
Vương Vũ Nam vung tay chỉ vào Trương Minh Vũ, đáp: "Gọi anh ấy đó".
Hả?
Lâm Kiều Hân khiếp sợ hỏi: "Hai người có quen nhau?"
Vương Vũ Nam cười cười, đáp: "Đương nhiên phải quen chứ, anh ấy là ông chủ của tôi mà".
"Cái gì?"
Vừa nghe đến đó, Lâm Kiều Hân lập tức trợn to mắt nhìn, dường như đã chấn động đến không nói lên lời.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Vương Vũ Nam thấy thế thì tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.
Ngay sau đó, cô ấy vội vàng bụm chặt miệng, nôn nóng nói: "Không phải không phải! Anh lớn không cho tôi nói cho cô biết anh ấy là ông chủ đâu!"
"Anh ấy không phải ông chủ của tôi đâu!"
Phụt!
Trương Minh Vũ suýt thì hộc ra một ngụm máu tươi.
Nói thế thì nói làm gì...
Lâm Kiều Hân cũng đã trợn trừng mắt, há hốc miệng.
Thì ra...
Lâm Kiều Hân đã chấn kinh đến không nói nên lời, từng cảnh tượng ngày trước chợt hiện lên trong đầu.
Càng nhớ lại, cô càng thêm hổ thẹn.
Trương Minh Vũ cười nói: "Thôi được rồi, chúng ta về nhà đã".
Nói đoạn, anh ngồi vào chiếc Mercedes đang đỗ trước mặt.
Lâm Kiều Hân đờ đẫn ngồi vào xe, ánh mắt lại một lần dại ra.
Trương Minh Vũ quay cửa xe xuống, cười nói: "Vũ Nam, quản lí khách sạn khá lắm, đợi hôm nào về, tôi sẽ trao đổi lại chyện tiền lương của cô nhé".
Vương Vũ Nam cười hì hì, nói: "Thế thì tuyệt quá, cảm ơn anh lớn".
Chiếc xe mau chóng phóng ra ngoài.
Vương Vũ Nam nhìn theo, nở nụ cười ngọt ngào, rù rì nói: "Anh lớn à, chuyện tốt như vậy, vì sao không nói cho chị ấy biết chứ?"
"Để chị ấy biết, chị ấy mới hiểu được anh tốt như thế nào!"
Nói đến đó, ánh mắt cô ấy thoáng lóe lên một tia lanh lợi.
...