Trong xe vô cùng yên tĩnh.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Hàn Quân Ngưng nhận cuộc gọi, nhưng không nói một lời.
Chỉ vài giây sau, cô ấy đã ngắt máy.
Hàn Quân Ngưng bình thản nói: "Tấp xe vào ven đường đi".
Trương Minh Vũ sửng sốt, ngoái đầu nhìn, vẻ nghi hoặc.
Hàn Quân Ngưng mỉm cười đầy cưng chiều, giải thích: "Em trai thối, chị đang có chút việc cần xử lí gấp, buổi tối sẽ quay về gặp em".
Trương Minh Vũ nhăn mày, lòng bất chợt nảy sinh một nỗi lo lắng khó hiểu.
Lát sau, Trương Minh Vũ mới gật đầu, nói: "Vậy được, chị sáu, chị phải cẩn thận chút nhé".
Hàn Quân Ngưng đắc ý cười nói: "Yên tâm đi, kẻ có khả năng gây tổn thương cho chị sáu của em còn chưa được sinh ra đâu".
Nghe chị sáu nói năng tự tin như thế, lòng Trương Minh Vũ quả cũng thả lỏng ít nhiều.
Anh mỉm cười bảo: "Hay cứ để Long Tam đưa chị đi đi, bọn em đón xe về cũng được".
Hàn Quân Ngưng ngẩn ra, sau đó mới đáp: "Vậy cũng được".
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân xuống xe.
Chiếc xe Mercedes chầm chậm rời đi.
Trương Minh Vũ lặng lẽ nhìn theo, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Các chị, rốt cuộc các chị đang làm những gì vì em thế?
Hoa Châu... rốt cuộc đang có chuyện gì...
Haiz.
Lát sau, Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng, lòng bộn bề lo âu.
Anh nghiêng đầu nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện Lâm Kiều Hân cũng đang đứng lặng bên cạnh mình, ánh mắt vô cùng mờ mịt.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Dạo này Lâm Kiều Hân luôn ở hai trạng thái chính thế này.
Hoặc là nữ tổng giám đốc cao quý xa cách, hoặc là cô gái nhỏ ngây ngô đáng yêu...
Trương Minh Vũ bèn cười hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Lâm Kiều Hân chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Trương Minh Vũ lại bảo: "Tôi đi kiếm một chiếc taxi nhé".
Anh còn chưa kịp cất bước, Lâm Kiều Hân đã nôn nóng nói ngay: "Từ từ đã, anh... có thể đi cùng tôi một đoạn được không?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Còn muốn đi dạo một lát?
Anh mỉm cười, đáp: "Được chứ".
Nói đoạn, anh và Lâm Kiều Hân cùng cất bước.
Lúc này đã là nửa đêm.
Ven đường chỉ còn lác đác vài người qua lại, gió mát phất qua, không khí trong lành, dễ chịu vô cùng.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới ven hồ.