Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long chỉ có thể cúi đầu không nói gì!
Bây giờ bọn họ không nói được gì nữa rồi!
Lâm Kiều Hân nhân cơ hội này, cười hỏi: "Bác cả, bác hai, vậy sau này tập đoàn Lâm Thị... do Minh Vũ quản lý phải không?"
Lâm Quốc Phong hít sâu một hơi.
Nhưng ông cụ Lâm còn đang nhìn!
Một lúc lâu sau, Lâm Quốc Phong lạnh lùng nói: "Đúng!"
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.
Lấy được tập đoàn Lâm Thị rồi!
Trần Thắng Nam khách khí mỉm cười: "Ông chủ, không có chuyện gì vậy tôi đi trước nhé".
Trương Minh Vũ cười nói: "Được".
Trần Thắng Nam quay người rời đi.
Phòng khách nhanh chóng rơi vào im lặng.
Lâm Quốc Long và Lâm Tuấn Minh không cam lòng, nhưng không biết phải nói gì để phản bác!
Tuy nhiên đúng lúc này, ông cụ Lâm hiền từ nói: "Được rồi, Quốc Phong, con đi làm thủ tục đi".
Lâm Quốc Phong hít sâu một hơi, khó khăn đáp: "Vâng!"
Nói xong, ông ta quay người rời đi, bước chân loạng choang!
Trương Minh Vũ biết, đây là tâm huyết nhiều năm của Lâm Quốc Phong.
Ông ta... cũng chỉ muốn tốt cho tập đoàn Lâm Thị thôi.
Nhưng vấn đề là với tâm huyết của ông ta, ông ta chẳng giúp được gì cho nhà họ Lâm, chỉ lãng phí tài nguyên thôi.
Lâm Quốc Long và Lâm Tuấn Minh cúi đầu, không biết đang thảo luận cái gì.
Trương Minh Vũ hiểu ra.
Hai tên này sẽ không dễ dàng để tập đoàn Lâm Thị rơi vào tay anh đâu.
Nhưng Trương Minh Vũ không lo.
Lâm Quốc Phong nhanh chóng trở về, cầm theo một tập giấy tờ dày cộp.
"Bây giờ tập đoàn Lâm Thị sẽ do cậu quản lý", Lâm Quốc Phong lạnh lùng nói.
Trong lòng vô cùng tức giận!
Trương Minh Vũ cười nói: "Cảm ơn bác cả".
Nói xong anh liền cầm lấy đống giấy tờ.
Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự vui mừng.
Tuy nhiên đúng lúc này, giọng nói hiền từ của ông cụ Lâm lại vang lên: "Minh Vũ, dù sao tập đoàn Lâm Thị cũng do cháu quản lý rồi".
"Hay là... nhà họ Lâm cũng giao cho cháu nhé".
Hít!
Tiếng hít sâu lại vang lên!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
Trương Minh Vũ cũng vô cùng ngạc nhiên.