Một lúc sau, Lâm Quốc Phong không tưởng tượng nổi mà nói: "Bố, bố... nói gì vậy?"
Giọng nói của ông ta có vẻ rất run rẩy!
Giao... nhà họ Lâm cho Trương Minh Vũ sao?
Con ngươi Lâm Kiều Hân tràn ngập sự khiếp sợ!
Điên... cuồng quá!
Trong mắt ông cụ Lâm.... Trương Minh Vũ quan trọng đến vậy sao?
Ông cụ Lâm mặt không đổi sắc, hiền từ mỉm cười đáp: "Bố bảo rồi, giao cả nhà họ Lâm cho Minh Vũ đi".
"Gia tộc Âu Dương chẳng bao lâu nữa sẽ vào Hoa Châu".
"Nhà họ Lâm... haizzz".
Nói xong, ông cụ Lâm chỉ có thể bất lực thở dài.
Nhưng đôi mắt già nua... bỗng nhiên lóe sáng!
Không ai nhận ra cả.
Trương Minh Vũ cũng hoàn hồn, bất lực lắc đầu.
Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.
Lâm Quốc Long lo lắng nói: "Sao... sao được ạ! Đường đường là cơ nghiệp của nhà họ Lâm... sao có thể giao vào tay một tên khác họ được!"
Lâm Tuấn Minh vội vàng hùa theo: "Đúng vậy, ông nội ơi, mong ông suy nghĩ lại!"
"Nếu vậy, người nhà họ Lâm nhất định không phục!"
Lâm Quốc Phong cũng nói: "Bố, con không đồng ý!"
"Chuyện này không phải chuyện đùa đâu!"
Vẻ mặt này đau đớn vô cùng!
Trương Minh Vũ cười nói: "Nếu hai bác đã không đồng ý, ta bỏ qua chuyện nhà họ Lâm, về sau lại bàn tiếp".
Về sau?
Lâm Quốc Long cuộn chặt nắm đấm, lửa giận trong mắt như sắp phun ra ngoài!
Ánh mắt của Lâm Quốc Phong và Lâm Tuấn Minh cũng lạnh như băng!
Ông cụ Lâm mỉm cười.
Ánh mắt càng sâu hơn!
"Nếu Minh Vũ đã không đồng ý thì để sau hẵng nói vậy", ông cụ Lâm cười nói.
Khóe miệng mọi người lại co giật!
Để sau hẵng nói là vì... Trương Minh Vũ không đồng ý sao?
Nhưng đến cuối, không ai nói gì thêm nữa.
Trương Minh Vũ mỉm cười, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Căn phòng lại rơi vào yên lặng.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Không còn chuyện gì nữa thì bọn cháu xin phép về ạ, tập đoàn Lâm Thị còn có nhiều việc phải xử lý lắm".
Ông cụ Lâm hiền từ mỉm cười: "Ừm được".
Trương Minh Vũ gật đầu.