Người tới chính là ông già hôm bị Hàn Quân Ngưng đánh bại dễ như trở bàn tay, Chung Hải!
Họ Chung?
Anh ngẫm nghĩ, thì ra Chung Hải này cũng ở nhà họ Chung!
Lòng anh nhanh chóng trở nên căng thẳng.
Ông già tên Chung Hải này rất mạnh!
Nhưng mà bây giờ chị sáu không ở đây!
Hà Gia Hoa cũng kích động tột độ nhìn sang, thế nhưng nụ cười trên mặt tức thì cứng ngắc!
Hắn cũng không ngờ cao thủ mà Chung Tử Kính dẫn tới lại chính là Chung Hải!
Không phải ông ta vừa mới bị người ta đánh cho tơi bời rồi sao?
Chung Tử Kính kiêu ngạo ra mặt, cười lạnh lên tiếng: “Chú Hải, giết cậu ta cho tôi!”
Khí thế hùng hổ!
Mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt chế giễu lên người Trương Minh Vũ!
Đúng là không biết tốt xấu tự đâm đầu vào chỗ chết!
Chơi quá tay tự chôn chết mình rồi còn gì nữa!
Chung Hải trầm giọng đáp lại một tiếng: “Vâng!”
Dứt lời, ông ta lập tức sải bước tiến tới dồn ép về phía anh.
Không thèm ngẩng đầu lên!
Sự tự tin của cao thủ là đây sao?
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười lạnh lùng nói: “Ông già ăn đòn chưa đủ à?”
Nghe anh nói thế, tất cả đều ngơ ngác không hiểu gì!
Trương Minh Vũ… đánh Chung Hải?
Trò đùa gì vậy?
Rốt cuộc Chung Hải cũng chịu ngẩng đầu lên!
Sau khi nhìn rõ người trước mặt, trong đôi mắt đục ngầu của ông ta nhanh chóng loé lên tia sáng!
Là cậu ta!
Trái tim ông ta lập tức siết chặt, vô thức đảo mắt tìm kiếm xung quanh!
Bộ dạng rất sợ sệt!
Thấy vậy, mọi người đều bị làm cho choáng váng!
Phản ứng này của ông ta… là đang ngầm thừa nhận lời Trương Minh Vũ nói là thật sao?
Ông ta thực sự từng bị anh đánh rồi sao?
Sao… sao có thể như vậy được?
Ánh mắt Chung Tử Kính cũng hiện lên vẻ mờ mịt.
Trương Minh Vũ bật cười hỏi: “Này ông già kia, ông chán sống rồi hay sao mà còn dám vác mặt tới đây?”
Giọng điệu tràn đầy khiêu khích!
Cho dù Hàn Quân Ngưng không có mặt thì chắc chắn Long Tam và Long Thất cũng đang ở ngay gần đây!
Trên gương mặt nhăn nheo của của Chung Hải mang theo sự tức giận!
Chung Tử Kính ngơ ngác hỏi: “Chú Hải, chú… chú đang làm cái quái gì thế? Mau giết nó đi!”