Chung Hải nắm chặt tay lại, chần chừ không dám hành động!
“Cậu chủ, người này… có cao thủ bảo vệ!”
Một lúc lâu sau, ông ta mới nghiến răng nghiến lợi gằn giọng đáp.
Với tư cách là phó hội trưởng Hiệp hội võ thuật tỉnh Thiên, nói ra lời này chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đời ông ta!
“Cái gì?”
Chung Tử Kính giật mình thốt lên, ánh mắt mờ mịt!
Đến cả Chung Hải cũng không đánh lại được sao?
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười: “Anh Chung à, nhà họ Chung các anh hết người rồi à? Sao lại phái một lão già ngu ngốc như vậy ra đánh nhau hả?”
Lão già… ngu ngốc?
Khoé miệng đám người hóng hớt xung quanh đều co rút một phen!
Người ta là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật đấy!
Thế nhưng điều khiến bọn họ khiếp sợ hơn cả là… Chung Hải không hề có chút phản ứng nào!
Chỉ lộ vẻ giận dữ trên mặt mà thôi!
Chuyện này… Trương Minh Vũ mạnh tới vậy sao?
Gương mặt Chung Tử Kính cũng tràn ngập lửa giận!
Không ngờ anh ta ở thành phố Hoa Châu bé nhỏ này lại bị người ta chê cười!
Nhưng mà…
Anh ta trầm giọng quát tháo Hà Gia Hoa: “Sao cậu không nói sớm?”
Hà Gia Hoa lúng túng trả lời: “Anh Chung, tôi cũng không biết người anh dẫn tới là ông ta!”
Lần trước người phái Chung Hải tới là Âu Dương Triết cơ mà!
Ai mà ngờ được…
Chung Tử Kính hít sâu một hơi, đè lửa giận đang dâng lên cuồn cuộn xuống!
Trương Minh Vũ mỉm cười cất giọng nói: “Anh Chung nói gì đi chứ. Vừa nãy anh còn nói hăng lắm cơ mà, sao bây giờ… không đòi lấy mạng tôi nữa thế?”
Giọng điệu của anh vô cùng đắc ý!
Đương nhiên là anh đang cố tình khích bác đối phương.
Đồng thời anh cũng đang nghĩ cách để lát nữa gài bẫy Hà Gia Hoa.
Hồng Thái không phải là nơi ai muốn đến làm loạn cũng được!
Chung Tử Kính nghe xong, sắc mặt lập tức sa sầm!
Đúng là quá mất mặt!
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể giết hắn ta được không? Ông ra giá bao nhiêu cũng được!”
Chung Hải trầm giọng đáp: “Không thể được!”
“Điều quan trọng nhất chúng ta cần làm là phải hoàn thành nhiệm vụ. Tôi có thể vứt bỏ cái mạng già này, nhưng sẽ không còn ai bảo vệ cậu nữa…”
Anh ta cắn chặt răng, nổi giận đùng đùng!
Trương Minh Vũ cũng chẳng hề để tâm nghe ngóng, vẫn đang chăm chú suy nghĩ gì đó.
Mãi lâu sau, Chung Tử Kính mới lạnh giọng nói: “Được lắm, ranh con. Hôm nay tâm trạng ông đây tốt, tạm thời tha cho mày một mạng!”