Anh khinh bỉ trừng mắt đáp: “Lại tụt quần thả rắm nữa rồi. Mặt anh đen sì thế kia mà bảo là tâm trạng tốt à?”
“Mày!”
Chung Tử Kính sắp tức điên!
Câu nói này… quá tục tĩu!
Trương Minh Vũ cười khành khạch, điên cuồng chọc tức đối phương: “Tôi nói anh này, chẳng có năng lực gì cả, toàn thân đều quái dị!”
“Lời này có gì mà không nghe được?”
“Anh không đánh rắm bao giờ à? Hay anh không biết đi ỉa?”
“Không đi ỉa… chẳng lẽ anh là Tỳ Hưu à?”
Anh nói một tràng khiến cả sảnh lớn đều lặng ngắt như tờ!
Lâm Kiều Hân trừng mắt liếc nhìn anh đầy oán trách.
Chung Tử Kính tức tới mức đỏ hết cả cổ, toàn thân không ngừng run rẩy!
Hai tay cong lên chống nạnh!
Anh ta bị chọc điên lên!
Chung Hải vẫn thấp giọng nhắc nhở: “Cậu chủ, còn nhiệm vụ!”
Anh ta thở dốc mấy lần mới nghiến răng nói: “Chúng ta đi!”
Thấy thế, Hà Gia Hoa thất vọng tràn trề!
Thế nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể lủi thủi đi theo sau lưng Chung Tử Kính.
Bất chợt giọng nói châm chọc của Trương Minh Vũ vang lên: “Muốn đi hả? Tôi đã cho các người đi chưa?”
“Tự tiện xông vào khách sạn của tôi làm khùng làm điên xong định phủi đít bỏ đi à?”
Hà Gia Hoa không kìm được cơn giận gào ầm lên: “Mày là cái thá gì? Đến cả anh Chung mà mày cũng dám chặn đường à? Bọn tao cứ đi đấy, mày làm gì được…”
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì bàng hoàng phát hiện có hai bóng dáng cao lớn xuất hiện ở ngoài cổng khách sạn.
Cả hai đều đứng khoanh tay trước ngực, dáng người cao to cường tráng!
Anh ta lập tức im bặt!
Long Tam, Long Thất!
Trương Minh Vũ bật cười, quả nhiên bọn họ đều có mặt!
Bấy giờ trái tim vẫn luôn căng cứng vì lo lắng mới có thể thả lỏng hoàn toàn!
Chung Hải dừng bước, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc!
Chung Tử Kính nghiến răng nghiến lợi đe doạ: “Mày có biết đắc tội tao sẽ có hậu quả gì không?”
Trương Minh Vũ nhún vai cười đáp: “Tôi đã đắc tội nhiều lần như vậy rồi, thêm lần nữa cũng có sao đâu. Anh nói có đúng không?”
Anh ta tức lộn ruột, đầu óc rối tinh rối mù!
Chung Hải lạnh giọng quát: “Làm người phải biết giữ đường…”
Tuy nhiên ông ta chưa kịp nói hết câu đã bị anh lạnh lùng cắt ngang: “Ông im mồm đi! Nói vớ vẩn cái gì? Nói thêm câu nữa tôi bắt hết lại bây giờ!”
Chung Hải nheo mắt lại, vẻ mặt tràn đầy giận dữ!