Nghe anh nói xong, Lâm Kiều Hân kích động đến run rẩy cả người.
Vất vả?
Cái này mà gọi là vất vả sao?
Cô siết chặt nắm tay, sống mũi cay cay.
Nỗi xúc động này không phải vì quyền lợi quá lớn vừa nhận được.
Cô cảm động vì những thứ này đều do một tay Trương Minh Vũ vất vả gầy dựng nên.
Vậy mà giờ đây, anh lại giao hết cho cô quản lí?
Ngay sau đó, đôi mắt cô ngấn nước.
Nỗi hổ thẹn trong lòng đã dâng lên cực hạn.
Cô đã cố gắng không nghĩ tới nữa.
Nhưng thực tế, cô không thể khống chế được bản thân.
Ngoài nỗi hổ thẹn vô vàn đối với Trương Minh Vũ, lòng cô còn ngập tràn niềm cảm kích và xúc động tột cùng.
Vương Vũ Nam nhìn họ, mắt chợt sáng lên, ồn ào hô to: "Hôn đi! Hôn đi!"
Ngay sau đó, đám đông ở đây cũng đều nở nụ cười xấu xa, cùng nhau la lên: "Hôn đi! Hôn đi!"
Lâm Kiều Hân tức thì đỏ bừng mặt...
Trương Minh Vũ cũng lúng túng không thôi.
Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới nhè nhẹ nở nụ cười.
Cô đã không biết làm thế nào để biểu đạt nỗi lòng cảm kích và hổ thẹn trong cô.
Nếu đã như vậy thì cần gì phải nghĩ nhiều nữa?
Nhưng trong lòng cô, địa vị của Trương Minh Vũ đang được lặng lẽ nâng lên cao hơn.
Tiếng hò hét hân hoan của đám đông còn đang kéo dài không chịu dừng.
Trương Minh Vũ vội vung tay ra hiệu.
Mọi người cũng rất biết điều, nhanh chóng dừng lại, yên lặng nhìn họ.
Lâm Kiều Hân vẫn mỉm cười dịu dàng, gò má thoáng hiện một rặng mây hồng.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi được rồi, những việc cần giao, tôi đã giao hết cho mọi người rồi".
"Người bên bộ phận vận chuyển ở lại, Trần Thắng Nam cũng ở lại, những người khác thì về vị trí tiếp tục làm việc đi".
Mọi người nghe vậy bèn yên lặng đứng lên.
Chẳng mấy chốc, trong phòng họp chỉ còn lại Trần Thắng Nam cùng những nhân viên bộ phận vận chuyển.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn Trương Minh Vũ.