Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi.
Lời này nghe từ miệng Lâm Kiều Hân sao khiến anh cảm thấy... kì cục thế nhỉ?
Nhưng anh cũng hiểu rõ.
Lâm Kiều Hân có thể thoải mái đùa vui với anh như vậy đã nói lên rất nhiều điều.
Trương Minh Vũ cười bảo: "Tôi nào dám chứ".
"Không dám?"
Lâm Kiều Hân nhướng mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
Trương Minh Vũ lại cười nói: "À đúng rồi, cô đi xử lí chuyện bên Tuyền Ảnh đi nhé, nếu không còn chuyện gì nữa thì nhanh chóng chuyển sang đây đi".
Lâm Kiều Hân gật đầu: "Được".
Cô chần chờ một chút rồi lại hỏi: "Anh... còn định làm gì?"
Trương Minh Vũ đáp: "Đi tìm đối tác thôi".
Hả?
Lâm Kiều Hân ngẩn ra, nhưng cô không hỏi sâu thêm.
Chốc lát sau, Lâm Kiều Hân rời khỏi đó.
Trương Minh Vũ ngồi một mình trong phòng họp, miệng nở một nụ cười.
Mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong xuôi.
Tiếp đó, chính là nhà họ Hà!
Anh đã sớm điều tra đầy đủ.
Nhà họ Hà chiếm toàn bộ ngành vận chuyển của Hoa Châu, trong đó có bốn đối tác cực lớn của ngành vận chuyển.
Một là Trần Đại Phú, một là Hàn Thiên Hoa.
Hai thế lực này, Trương Minh Vũ đã thâu tóm được.
Chỉ còn lại tập đoàn Thiên Vũ cùng với công ty thương mại xuất khẩu Hoa Phi.
Hiện giờ cần kéo hai công ty này về phía mình.
Như vậy, nhà họ Hà coi như xong đời!
Đã có mục tiêu, nhưng muốn thực thi lại không phải là điều dễ dàng.
Hai nhà này, Trương Minh Vũ thậm chí còn chưa từng nghe nói đến.
Trong khi anh đang suy tư, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng giày cao gót lộp cộp đi tới.
Cửa mở ra.
Hàn Thất Thất sải chân đi vào.
"Đã làm xong bản thiết kế và giao cho bên thi công rồi", Hàn Thất Thất bất mãn lẩm bẩm nói khẽ.