Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh, cười nói: "Rất cao! 90% người trong công ty đều do cô quản lí đấy".
Vừa đáp, Trương Minh Vũ vừa âm thầm bật cười trong lòng.
Thật không ngờ ngay cả chuyện này Hàn Thất Thất cũng không hiểu nữa...
Ánh mắt Hàn Thất Thất như bừng sáng, kích động nói ngay: "Được! Vậy tôi giúp anh lần này".
Trương Minh Vũ mỉm cười, hoàn toàn yên tâm.
Hàn Thất Thất hưng phấn hỏi: "Tôi có thể giúp anh như thế nào?"
Trương Minh Vũ cười cười, hỏi: "Cô có quen ai trong hai công ty này?"
Hàn Thất Thất trầm ngâm một lát rồi đáp: "Có quen cậu ấm của Thiên Vũ với con gái chủ tịch Hoa Phi".
Hả?
Trương Minh Vũ ngây người.
Hàn Thất Thất đắc ý cười nói: "Bọn họ đều là đồng bọn trước đây của tôi".
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới hiểu ra.
Là cái đám... nhóc con ăn chơi quậy phá kia hả?
Nhưng mà...
Lát sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng nói: "À ừm... Tôi thấy cần phải nói rõ với cô chuyện này".
"Hai công ty này đều là đối tác trọng yếu của nhà họ Hà, chúng ta chỉ cần kéo hai công ty này về phía chúng ta thì nhà họ Hà nhất định sẽ xong đời".
"Cô xem thử xem... có cách nào hay không?"
Hàn Thất Thất sờ cằm, vờ đăm chiêu.
Trương Minh Vũ tức giận lườm cô ta một cái.
Nhưng hiện giờ anh chỉ có thể trông chờ vào Hàn Thất Thất.
Lát sau, Hàn Thất Thất tỏ vẻ hơi bất đắc dĩ nói: "Điều tôi có thể làm chỉ là gọi người ta ra..."
"Việc sau đó, còn phải xem xem anh có năng lực dỗ người ta vui vẻ được không..."
"Nếu có thể dỗ bọn họ vui vẻ, tôi lại bắc cầu giật dây, chưa biết chừng có thể giúp anh lôi kéo được đấy".
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi.
Nghĩ từ nãy đến giờ... chỉ được mỗi cách đó...
Nhưng trừ cách đó ra, Trương Minh Vũ cũng chẳng có biện pháp nào khác.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Hàn Thất Thất kiêu ngạo hỏi: "Sao hả? Không cần chứ gì?"