Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 110

“Ơ… Hả?”

Ánh mắt của Giang Uyển Như tràn đầy kinh ngạc. Thấy nàng ngây người, Lục Thanh Linh nắm lấy tay nàng, dặn dò: “Đại tẩu, chúng ta không cần bận tâm đến nàng ta là được.”

 

Giang Uyển Như phải mất một lúc mới hiểu được “thương tiếc” mà Lục Thanh Linh nói là ý gì. Kẻ cầm đầu nổi danh của đám phản quân lại là một nữ nhân, hơn nữa... còn thích nữ nhân sao?

Nàng lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy được?”

 

Nam nữ ân ái, đạo lý luân thường, điều này hoàn toàn vượt xa khỏi nhận thức của Giang Uyển Như, còn hoang đường hơn cả câu chuyện nữ đồ tể mà Lục Phụng từng kể cho nàng nghe.

 

Lục Thanh Linh bĩu môi, hừ lạnh: “Ai mà biết được, dù sao mọi người đều nói như vậy.”

 

Giang Uyển Như lắc đầu không tán thành, nói: “Muội muội, thiên hạ thường có lời đồn đại bậy bạ, truyền miệng rồi sai lệch. Nếu chưa từng tiếp xúc với người ta, cũng chưa tận mắt chứng kiến, làm sao có thể tùy tiện đưa ra kết luận?”

 

Giang Uyển Như từ trước đến nay không bao giờ đánh giá người khác qua lời đồn. Dù sao, nàng cũng từng chịu nhiều tổn thương bởi những tin đồn. Năm đó, nàng mang tiếng “lén leo lên giường tỷ phu” rồi xuất giá. Nhiều năm thận trọng trong lời nói và hành động, cộng thêm quyền thế của Lục Phụng ngày càng lớn, những lời đồn đại kia mới dần dần lắng xuống.

 

Nàng chưa bao giờ là người không biết liêm sỉ hay phóng đãng như lời đồn.

Pussy Cat Team

 

Lục Thanh Linh hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, mặt đỏ bừng vì gấp gáp: “Đại tẩu, muội không có ý đó đâu.”

 

“Tỷ và nàng ta không giống nhau!”

 

Thời gian lâu ngày sẽ chứng minh lòng người. Trong những ngày chung sống sau này, Lục Thanh Linh hoàn toàn bị Giang Uyển Như thuyết phục. Tẩu tẩu nhà mình vừa hiền thục rộng lượng, vừa dịu dàng chu đáo, không ai có thể sánh bằng! Ban đầu nàng còn không thích đại tẩu, vậy mà bây giờ đã như thế này, huống chi nếu để vị Liễn tướng quân kia gặp đại tẩu thì sao?

 

Đại tẩu lại còn xinh đẹp như vậy!

 

Những lời đồn đó không phải không có căn cứ. Liễu Nguyệt Nô được phong tướng quân với thân phận nữ nhi quả là một câu chuyện hiếm có. Khi đó, chiếu chỉ của hoàng đế là “giết không tha,” nhưng không ngờ Hung Nô bất ngờ xâm phạm, Lăng Tiêu liều mình chiêu an Liễu Nguyệt Nô. Lục Thanh Linh biết được nội tình bên trong chuyện này.

 

Lăng Tiêu khác với Lục Phụng. Lục Phụng không thích Giang Uyển Như lộ mặt trước công chúng, càng không thích bàn chuyện triều chính với nàng. Hắn chỉ cần nàng chăm sóc tốt bản thân và con cái, còn những chuyện bên ngoài, hắn sẽ chiến đấu vì mẹ con họ. Nhưng Lăng Tiêu và Lục Thanh Linh lại là cặp phu thê cùng nhau vượt qua gian khó, giữa hai người không có điều gì kiêng kỵ.

 

Khi đó, Lăng Tiêu đã mạo hiểm rất lớn.

 

Nữ nhân cầm quân làm phản, từ xưa đến nay chưa từng có, hoàng đế nổi giận, Lăng Tiêu tự mình dẫn binh dẹp loạn. Đám ô hợp đó dưới chân quân thiết kỵ được huấn luyện bài bản nhanh chóng tan tác không thành hình. Lăng Tiêu bắt được rất nhiều tù binh, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là, những kẻ đó run rẩy, sợ hãi, cầu xin tha mạng, nhưng không một ai bán đứng thủ lĩnh của mình.

 

Liễu Nguyệt Nô có uy vọng cực cao trong lòng họ.

 

Lăng Tiêu tò mò, liền sai người điều tra kỹ về lai lịch của Liễu Nguyệt Nô, mới phát hiện, nàng ta đến từ Hung Nô.

 

Nàng ta có xuất thân bí ẩn, nghe nói cha ruột là người Hung Nô, mẹ là người Tề. Mẹ nàng ta bị bắt về Hung Nô khi đã mang thai, sau đó mới cùng người Hung Nô sinh ra Liễu Nguyệt Nô. Nàng ta vượt ngàn dặm đến Tề, muốn tìm tung tích tỷ tỷ cùng mẹ khác cha của mình.

 

Lăng Tiêu suy đoán, gia đình nàng ta trước kia giàu có, có lẽ sau này xảy ra biến cố, gia cảnh sa sút, tỷ tỷ của Liễu Nguyệt Nô bị bán đến Tề. Nàng ta tìm kiếm rất lâu, cuối cùng ở biên thành, trong một gia đình phú hộ, đã tìm được tỷ tỷ của mình.

 

Gia đình phú hộ đó bất nhân, đối xử với nô bộc trong nhà vô cùng tàn nhẫn. Trước khi gà gáy đã phải thức dậy, nước lạnh bổ củi, giặt giũ quét dọn, chỉ cần chậm trễ một chút là sẽ bị bà quản gia đánh đập tàn nhẫn. Mùa đông năm nay lạnh hơn hẳn, ăn không no mặc không đủ ấm, không còn sức để làm việc. Khi Liễu Nguyệt Nô tìm thấy tỷ tỷ mình, người đã bị đánh đến mức thoi thóp, chỉ còn một hơi thở.

 

Nàng ta đến muộn một bước, cuối cùng vẫn không cứu được mạng tỷ tỷ.

 

Ngày tỷ tỷ nàng ta được chôn cất, nàng ta đến lò rèn ở phía đông thành, rèn một thanh đao lạnh, một mình một đao, trong đêm đã g.i.ế.c sạch cả nhà phú hộ kia, nhưng tha mạng cho đám nô bộc.

 

Nàng ta cầm thanh đao nhuốm m.á.u bước ra khỏi cổng chính, đám nô bộc run rẩy sợ hãi. Nàng ta im lặng rất lâu, chỉ nói hai câu.

 

“Tỷ tỷ ta nói, các ngươi đều là kẻ đáng thương.”

“Có muốn từ nay đi theo ta không?”

 

 

Biên thành vốn đã khó khăn, thêm vào cái rét khắc nghiệt năm nay, người dân hầu như không sống nổi. Đi theo Liễu Nguyệt Nô, không bị roi đánh, lại được cướp phá nhà giàu, có bánh bao trắng để ăn, có áo bông ấm để mặc. Dần dần, không chỉ có đám nô bộc bán thân, mà cả dân nghèo khổ cũng muốn đi theo nàng ta, xem nàng ta như ân nhân cứu mạng.

 

Lực lượng của nàng ta ngày một lớn mạnh, đó chính là khởi nguồn của cuộc “loạn nô lệ.” Nhưng Liễu Nguyệt Nô không muốn phản Tề, nàng ta tự mình đến gặp Lăng Tiêu để cầu hòa, yêu cầu hắn thả những tù binh kia.

 

Nàng ta nói: “Họ đều là những kẻ đáng thương.”

 

Nàng ta g.i.ế.c phú hộ, quan phủ đến bắt, nàng ta nhất quyết không chịu, người theo nàng ta ngày một đông, từ đó trở thành “phản tặc.”

 

Lăng Tiêu không muốn g.i.ế.c nàng ta. Công việc là tướng quân triều đình trấn áp phản tặc, đó là bổn phận của hắn. Nhưng riêng tư mà nói, từ trong thâm tâm, hắn thực sự kính nể nữ nhân này. Nàng ta võ nghệ cao cường, không hề thua kém nam nhân; nàng ta có tình có nghĩa, không quản ngại ngàn dặm đi tìm tỷ tỷ. Nàng ta đã g.i.ế.c người, nhưng kẻ nàng ta g.i.ế.c là phú hộ bất nhân, là tham quan vơ vét dân lành. Nàng ta lại cứu giúp biết bao dân nghèo khổ.

 

Khi Lăng Tiêu còn đang do dự, Hung Nô bất ngờ tuyên chiến với Tề. Trong tình huống chiến tranh cấp bách, Lục Phụng đang trên đường mang nửa thẻ hổ đến, Lăng Tiêu nắm giữ quyền lực tối cao, thậm chí có quyền “tiền trảm hậu tấu.”

 

Hắn đã chiêu an Liễu Nguyệt Nô.

 

Lúc ấy, Lục Thanh Linh cực kỳ phản đối, cho rằng quá mạo hiểm. Không chỉ khó ăn nói với hoàng đế, mà Liễu Nguyệt Nô vừa là nữ nhân, vừa mang dòng m.á.u Hung Nô. “Phi tộc loại kỳ tâm tất dị,” khác nào dẫn sói vào nhà?

 

Lăng Tiêu đáp: “Có thể thử một lần.”

 

Hắn chiêu an Liễu Nguyệt Nô, nhưng cũng đề phòng nàng ta. Trước khi Lục Phụng đến, hắn phái nàng ta ra tiền tuyến g.i.ế.c địch. Nàng ta vung đao là lấy một mạng, mắt không hề chớp.

 

Trong trận chiến thủ thành, nàng ta lập được đại công. Lăng Tiêu dần nhận ra tính cách nàng ta thẳng thắn, không thích vòng vo. Hắn hỏi thẳng: “Liễu tướng quân, cha ngươi là người Hung Nô, mẹ ngươi là người Tề. Không biết ngươi…?”

 

Liễu Nguyệt Nô liếc hắn một cái, nhạt giọng đáp: “Ta là một con người.”

 

Lăng Tiêu: “…”

 

Hắn ho khẽ một tiếng, hỏi tiếp: “Lệnh tôn họ tên là gì? Có thể cho ta biết để tiện xin phong thưởng cho ngươi không?”

 

Liễu Nguyệt Nô đáp: “Không quan trọng.”

“Ông ta đã c.h.ế.t rồi.”

 

Lăng Tiêu đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, đánh giá nàng ta: “Thật đáng tiếc.”

 

“Không đáng tiếc.”

 

Sắc mặt Liễu Nguyệt Nô không chút d.a.o động: “Ta g.i.ế.c ông ta.”

 

Biểu cảm của Lăng Tiêu vô cùng kinh ngạc. Liễu Nguyệt Nô hiếm khi giải thích: “Ông ta đã g.i.ế.c mẹ ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-110.html.]

 

Lăng Tiêu không hỏi thêm nữa. Một người như Liễu Nguyệt Nô, làm thế nào cũng không giống kẻ gian tế. Ngược lại, nàng có sự thẳng thắn gần như chân thành. Cũng như khi nàng ta liều mạng g.i.ế.c giặc, hắn hỏi nàng ta muốn được phong thưởng gì, nàng ta nghi hoặc đáp: “Không phải đã nói từ trước rồi sao?”

 

Khi chiêu an, nàng ta đã yêu cầu Lăng Tiêu thả những người dưới quyền mình, điều kiện là nàng ta buông đao, làm việc cho triều đình.

 

Võ nghệ cao cường, thẳng thắn chân thành, có tình có nghĩa, đó là kiểu người mà Lăng Tiêu mơ cũng muốn có. So với những ưu điểm đó, vết nhơ trong xuất thân và thân phận nữ nhân của nàng ta chẳng đáng là gì. Hắn hết lòng bảo vệ Liễu Nguyệt Nô, đến mức khiến Lục Thanh Linh ghen tuông.

 

Rất nhanh sau đó, Lục Thanh Linh phát hiện mình đã hẹp hòi. Vị Liễu tướng quân này không chỉ anh dũng g.i.ế.c giặc như nam nhân, mà khi trở về doanh trại, cũng giống hệt nam nhân, thích mỹ nhân.

 

Nàng ta không muốn nhận thưởng bạc vàng châu báu, nhưng trong trướng lại có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp. Nàng ta không bắt họ làm gì cả, chỉ cho ăn ngon mặc ấm. Bản thân nàng ta ăn mặc giản dị, nhưng các mỹ nhân trong trướng lại lụa là gấm vóc, suốt ngày vàng bạc đeo đầy người. Thậm chí có nữ nhân nghe danh mà tìm đến, cầu xin Liễu tướng quân thu nhận.

 

 

Lục Thanh Linh kể tất cả những gì mình biết, Giang Uyển Như chăm chú lắng nghe, mắt mở to, lúc thì kinh ngạc, lúc lại thở dài. Nghe xong, nàng ta thở dài: “Vị Liễu tướng quân này, quả thực là một nữ nhân kỳ tài!”

 

Sắc mặt Lục Thanh Linh đen lại, không vui nói: “Đại tẩu!!!”

 

“Được rồi được rồi, ta biết mà.”

 

Giang Uyển Như biết Lục Thanh Linh lo lắng điều gì, nàng cười nói: “Thật ra ta nghĩ, có lẽ chúng ta đều đã nghĩ sai rồi.”

 

“Vị Liễu tướng quân đó có một người tỷ tỷ làm nô tỳ, hiểu rõ nữ nhân khó khăn thế nào. Lại đúng lúc chiến tranh, nàng ta chỉ muốn cứu giúp những nữ nhân đáng thương đó. Lời truyền miệng qua lại, mới thành ra lời đồn như vậy.”

 

“Hừ.”

 

Lục Thanh Linh cười lạnh: “Thật khéo, những ‘nữ nhân đáng thương’ mà ả ta cứu, ai nấy đều dung mạo như hoa! Lẽ nào, người xấu thì không đáng thương sao?”

 

Nàng ấy không hề có chút thiện cảm nào với Liễu Nguyệt Nô. Lúc đầu, Lăng Tiêu vì nàng ta mà đặc biệt chiếu cố, bất chấp áp lực lớn để bảo vệ nàng ta. Dù sau này mọi chuyện đã giải thích rõ ràng, trong lòng Lục Thanh Linh vẫn như có một cái gai.

 

Một người phụ nữ, mà lại không phải là một người phụ nữ xấu xí, ngày ngày cùng phu quân của nàng vào sinh ra tử, thời gian ở bên nhau còn nhiều hơn thời gian nàng được ở cạnh Lăng Tiêu. Mặc kệ nàng ta thích nam hay nữ, nàng vẫn ghen tỵ!

 

Bây giờ lại thêm một điều nữa: nàng sợ Liễu Nguyệt Nô dòm ngó đại tẩu tốt của mình!

 

Giang Uyển Như cười nàng ấy nghĩ ngợi quá nhiều, nhưng vẫn dỗ dành, nói rằng sau này nhất định sẽ tránh xa vị Liễu tướng quân kia. Hai người đang trò chuyện, xe ngựa đã đến Vệ thành. Lúc này trời chưa hoàn toàn tối, hai bên đường đã bắt đầu sáng đèn, khói bếp lượn lờ bốc lên, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài nơi chân trời, phản chiếu lên cổng thành cổ kính hùng vĩ. Khung cảnh vừa tráng lệ, vừa mang hơi thở ấm áp của cuộc sống đời thường.

 

Giang Uyển Như ngây người nhìn, nàng buông rèm xe xuống, nói với Lục Thanh Linh: “Chúng ta xuống đi dạo một chút nhé.”

 

Lúc mới đến, nơi này đã khiến nàng thấy lòng ngứa ngáy, hôm nay vừa hay được Lục Phụng đồng ý để ra ngoài.

 

Lục Thanh Linh bỗng ngẩn ra. Lúc trước nàng đã gợi ý để Giang Uyển Như ra ngoài dạo, nhưng giờ trời sắp tối, đa số quán ăn, cửa tiệm đã đóng cửa, giờ này thì có gì mà xem?

 

Giang Uyển Như mỉm cười nói: “Không phải đi ngắm, chỉ là đi dạo thôi. Vừa hay nằm cả buổi chiều, làm tỷ mỏi nhừ cả người, phải vận động gân cốt một chút. Thanh Linh lợi hại như thế, chắc chắn không để tỷ gặp nguy hiểm đâu.”

 

Nàng nói chậm rãi, nhẹ nhàng, còn mang theo vẻ dịu dàng chu đáo: “Nếu bất tiện, vậy thì thôi vậy.”

 

Người nhà Lục gia ai cũng chịu thua nàng. Lục Thanh Linh lập tức đập tay lên ngực: “Hừm, có gì mà bất tiện chứ! Các ngươi… đi theo ngay!”

 

Giang Uyển Như đội chiếc mũ có màn che trắng, vừa bước xuống xe, cơn gió lạnh buốt khiến nàng không kìm được mà run rẩy. Lục Thanh Linh đưa cho nàng một chiếc lò sưởi tay, nói: “Đại tẩu cẩn thận kẻo cảm lạnh. Nếu tỷ không chịu nổi thì muội đưa tỷ về…”

 

Giang Uyển Như khó khăn lắm mới ra ngoài, sao có thể cam tâm trở về như vậy. Mặc dù trời rất lạnh, dù trước mắt bị che bởi một lớp lụa mỏng, nàng vẫn cảm thấy cảnh sắc nơi đây mới lạ vô cùng. Như một chú chim vừa rời khỏi lồng giam, nàng nhìn bên này một chút, ngó bên kia một chút, ngay cả chiếc bánh bao nóng hổi mới ra lò ở ven đường cũng khiến nàng đứng ngẩn người hồi lâu.

 

Bỗng nhiên, trước tiệm chè ngọt, nàng thấy trước mắt thấp thoáng một bóng dáng quen thuộc. Chưa kịp nhìn rõ mặt, nhưng dáng người cao gầy cùng khí chất thanh nhã kia, lại có tám phần giống với Bùi Chương.

 

Hắn sao lại ở đây?

 

Giang Uyển Như định đuổi theo, nhưng Lục Thanh Linh vội kéo tay nàng lại: “Sao thế?”

 

Chỉ trong khoảnh khắc, bóng dáng đó đã biến mất giữa đám đông tấp nập, tất cả những gì vừa thấy dường như chỉ là ảo giác.

 

Giang Uyển Như ngẩn ngơ trong chốc lát, ánh mắt chạm phải sự lo lắng của Lục Thanh Linh, nàng khẽ nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

 

Nàng dừng lại rất lâu trước quán chè ngọt, không chỉ khiến người bán chè nghĩ rằng nàng thích, mà ngay cả Lục Thanh Linh cũng ngỡ như vậy. Giang Uyển Như ngăn Lục Thanh Linh không cần hào phóng đưa tiền, trên đường về, nàng bỗng hỏi:

 

“Muội… có từng nghe nói về Bùi thị lang không?”

 

Lục Thanh Linh quanh năm ở Vệ thành, không biết gì về những rối ren giữa bọn họ trước đây, liền thành thật đáp:

 

“Bùi thị lang? Có phải là thị lang Bùi Chương, người phụng mệnh áp giải phản tặc Trần hay không?”

 

“Muội có biết hắn, tháng trước hắn có ghé qua Vệ thành trên đường về kinh, còn gửi thiệp bái kiến. Nhưng lúc đó muội bận rộn, không có thời gian gặp.”

 

Vệ thành tuy không khắt khe về lễ giáo giữa nam nữ như kinh thành, nhưng Lăng Tiêu không có ở nhà, nàng cũng chẳng muốn tiếp một vị quan triều đình xa lạ mà chẳng có chuyện gì để nói.

 

Nàng từng nghe qua về Bùi Chương, một kẻ khôn khéo giỏi ứng xử, có lẽ hắn chỉ ghé qua cho phải phép. Lục Thanh Linh bận rộn nên cũng không để tâm đến việc này.

 

Giang Uyển Như nghe xong, trong lòng bỗng trầm xuống. Thời gian trùng khớp.

 

Bùi Chương phụng mệnh áp giải Trần Phục đi sứ đàm phán với người Thổ Nhĩ Kỳ. Khi người Thổ bất ngờ phá vỡ hiệp ước, hắn đã xử tử Trần Phục rồi quay về, trên đường về có ghé qua Vệ thành, sau đó gặp bọn họ ở trấn Lạc Vân khi bọn họ đang hướng về phía Bắc.

 

Theo lộ trình, giờ này Bùi Chương đáng lẽ phải đang trên đường về kinh thành, ngày càng cách xa họ, sao lại bất ngờ quay lại?

 

Nàng hỏi thăm Lục Thanh Linh, nhưng không nghe được tin tức gì liên quan đến hắn từ triều đình.

 

Cho đến khi trở về phủ tướng quân, Giang Uyển Như vẫn mãi bận lòng.

 

Kim Đào nhanh nhẹn rót nước, dọn dẹp bữa tối cho nàng, còn chưa kịp nghỉ ngơi, một nha hoàn đã vội vàng bưng một bát chè ngọt bước vào.

 

“Bẩm vương phi, đây là chè do Liễu tướng quân gửi tới.”

Bình Luận (0)
Comment