Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 111

“Liễu tướng quân?”

 

Giang Uyển Như lộ vẻ nghi hoặc: “Ta chưa từng gặp nàng ta, có nhầm lẫn gì không?”

 

Nha hoàn khẽ đáp: “Liễu tướng quân đích thân mang đến, người vẫn đang đứng ngoài phủ.”

 

Liễu Nguyệt Nô là nữ tướng quân hiếm hoi được phong tước, danh tiếng lẫy lừng ở Vệ Thành, được nhiều nữ nhân kính ngưỡng, trong đó có cả nha hoàn này.

 

Nha hoàn hỏi: “Có cần nô tỳ mời Liễu tướng quân vào không ạ?”

 

Giang Uyển Như cụp mắt xuống, đôi tay trắng nõn mịn màng nâng bát sứ lên, mở nắp ra, mùi hương ngọt ngào lập tức xộc vào mũi, giống hệt hương vị nàng vừa ngửi thấy ở quán chè khi nãy.

 

Nhiệt độ cũng không quá nóng, không quá lạnh, vừa vặn thích hợp.

 

Giang Uyển Như bất chợt hỏi: “Liễu tướng quân nói muốn gặp ta sao?”

 

Nha hoàn lắc đầu: “Không có.”

 

Liễu Nguyệt Nô chỉ bảo mang bát chè này đến cho vương phi, không nói thêm điều gì khác.

 

Giang Uyển Như đặt bát chè xuống, khẽ cười: “Ngươi thật biết sốt ruột thay người khác đấy.”

 

Xét theo thái độ của Lục Thanh Linh đối với Liễu tướng quân, có lẽ nàng ta hoàn toàn không hay biết chuyện này. Một nha hoàn không bẩm báo với chủ mẫu mà lại tự tiện đưa đồ ăn đến, còn khéo léo khuyên nhủ như vậy…chuyện này, nếu xảy ra ở phủ Quốc Công hoặc Vương phủ, Giang Uyển Như nhất định không thể dung thứ cho một hạ nhân hành xử lỗ mãng như vậy.

 

Lúc này, nha hoàn mới biết mình đã làm sai, vội quỳ xuống cầu xin: “Nô tỳ biết tội, xin vương phi nương nương tha thứ!”

 

Giang Uyển Như hỏi: “Sai ở đâu?”

 

Giọng nàng vẫn dịu dàng, sắc mặt cũng không hề dữ dằn, nhưng nha hoàn lại cảm nhận được một áp lực vô hình, thậm chí còn đáng sợ hơn khi đối diện với Lục Thanh Linh.

 

Giang Uyển Như xưa nay luôn hòa nhã với người khác, nhưng ngay cả nàng cũng không nhận ra, ở bên cạnh Lục Phụng quá lâu, ngày ngày bị ảnh hưởng, từng cử chỉ, hành động của nàng đều đã mang theo dáng vẻ của hắn.

 

Nha hoàn run rẩy đáp: “Nô tỳ… khiến vương phi không vui, đó chính là lỗi của nô tỳ.”

 

Giang Uyển Như khẽ cười, không phí lời thêm, chỉ nhẹ nhàng gọi: “Kim Đào.”

 

Nơi này không phải Tề Vương phủ, Lục Thanh Linh có thể không để tâm, nhưng Giang Uyển Như lại không muốn thất lễ, cũng không muốn tự ý trừng phạt người hầu của phủ tướng quân. Nha hoàn này không hiểu quy củ, vậy thì đổi người khác là được.

 

Kim Đào làm việc dứt khoát, không cần Giang Uyển Như dặn dò nhiều, nàng ta đích thân dẫn nha hoàn kia đến chỗ Lục Thanh Linh để trình bày đầu đuôi sự việc.

 

Giang Uyển Như nhìn bát chè vẫn còn bốc hơi nóng, chìm vào suy tư.

 

Nàng vốn không thích đồ ngọt, bất kể ai tặng, nàng cũng sẽ không động đến. Nhưng rốt cuộc Liễu tướng quân có ý gì?

 

Nịnh bợ ư? Không giống lắm. Từng ấy năm qua, Giang Uyển Như nhận vô số quà tặng, trân bảo quý hiếm có đủ, một bát chè nhỏ nhoi, nói ra thật nực cười.

 

Nhưng vừa rồi, nàng đứng trước quán chè khá lâu, chân trước vừa bước vào phủ, thì ngay sau đó bát chè đã được mang đến, nhiệt độ hoàn hảo, như thể chỉ để lấy lòng nàng—thật sự quá “chu đáo”.

 

Một Liễu tướng quân “chu đáo” đến vậy, lại không nói gì, thậm chí còn không yêu cầu gặp nàng.

 

Từ nhỏ, Giang Uyển Như đã hiểu rõ, thế gian này ai ai cũng có mục đích, muốn kết giao với nàng, ắt phải có điều mong cầu. Hôm nay, từ miệng Lục Thanh Linh, nàng biết được vị nữ tướng quân lẫy lừng này không ham danh lợi, chỉ si mê mỹ nhân.

 

Nghĩ đến đây, Giang Uyển Như cảm thấy buồn cười.

 

Nàng không tin lời đồn đại, nhưng hành động của Liễu tướng quân thật kỳ lạ… lấy lòng nàng, nhưng không để lại danh tính, khiến nàng không thể đoán được mục đích.

 

Nàng dặn Kim Đào: “Ngươi ra ngoài xem thử nàng ta còn ở đó không. Nếu gặp Liễu tướng quân, bảo rằng… làm phiền nàng ấy rồi, ta không ăn đồ ngọt, phụ lòng mỹ ý của tướng quân.”

 

Đây là lời từ chối khéo léo. Bình thường, có lẽ Giang Uyển Như sẽ tò mò muốn gặp nữ tướng quân này, nhưng hiện tại chiến sự đang căng thẳng, Liễu tướng quân là anh hùng trên chiến trường, hơn nữa, tin đồn về nàng ta… Dù Giang Uyển Như còn hoài nghi, nhưng nếu chuyện này truyền đến tai Lục Phụng… Nàng không muốn rước thêm rắc rối.

 

Hứng thú của Giang Uyển Như chỉ thoáng qua trong chốc lát. Đúng lúc đó, năm mới sắp đến, phủ tướng quân giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí lễ hội. Nàng giúp Lục Thanh Linh lo liệu, suốt mấy ngày đều không ra ngoài, cuộc sống êm đềm, dần dà nàng cũng quên mất bóng dáng mơ hồ cùng vị Liễu tướng quân kỳ lạ hôm ấy.

 

Gặp được Liễu Nguyệt Nô là một sự tình cờ.

 

Đêm Giao thừa, hai tẩu muội tổ chức một bữa tiệc linh đình, nhưng đến phút cuối lại nhận được tin tức: Lăng Tiêu và Lục Phụng không thể quay về. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đối diện với một bàn đầy sơn hào hải vị, nhưng bỗng chốc mất hết hứng thú.

 

“Không sao, cuối tháng sau chúng ta ra tiền tuyến đưa quần áo, thế nào cũng gặp được.”

 

Lục Thanh Linh nặn ra một nụ cười gượng gạo. Nàng đã quen với những chuyện như thế này hơn Giang Uyển Như, ít nhất còn có thể an ủi nàng vài câu. Nhưng Giang Uyển Như, làm tẩu tẩu, sao có thể để tiểu cô vất vả dỗ dành mình? Nàng giả vờ như không có chuyện gì, ba người…hai tẩu muội cùng Tiểu Vân Nhi, ngồi quây quần bên bàn tiệc, cùng nhau dùng bữa cơm tất niên vô vị.

 

Trở về viện, trên gương mặt Giang Uyển Như không giấu nổi vẻ ảm đạm.

 

Lục Thanh Linh kiên cường hơn nàng, không có Lăng Tiêu bên cạnh vẫn còn hai đứa con bầu bạn. Còn Giang Uyển Như, một mình sống ở biên thành lạnh lẽo xa lạ, không thân thích, không bạn bè, chỉ có mỗi Lục Phụng.

 

Rõ ràng lần trước hắn đã hứa, bàn tay rộng lớn xoa nhẹ mái tóc nàng, giọng trầm ấm cất lên:

 

“Chờ chiến sự lắng xuống, ta sẽ về Vệ Thành gặp nàng.”

 

“Đêm giao thừa, ta nhất định không để nàng phải cô đơn.”

 

Lục Phụng chưa bao giờ nuốt lời. Nàng đã vui mừng mong đợi biết bao, vậy mà hắn nói không về là không về. Nàng hiểu chiến trường biến hóa khôn lường, có những chuyện ngay cả Lục Phụng cũng không thể kiểm soát, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một nỗi tủi thân khó tả.

 

Kim Đào sai mấy nha hoàn chuẩn bị nước nóng cho nàng tắm rửa. Giang Uyển Như trầm mặc một lát, bỗng hỏi:

 

“Tuyết Đoàn đâu rồi?”

 

Lục Phụng bắt được con thỏ nhỏ tặng nàng. Lúc mới đến tay nàng, nó chỉ bằng một bàn tay, bây giờ đã tròn vo mập mạp, phải dùng cả hai tay mới ôm nổi.

 

Vốn dĩ Kim Đào luôn bình tĩnh, vậy mà giờ lại hơi sững sờ: “Nô tỳ đi tìm xem.”

 

Giang Uyển Như không thích nhốt nó trong lồng. Tuyết Đoàn cũng không sợ người, thích chạy nhảy quanh viện. Kim Đào hồi tưởng lại, hình như cả buổi chiều nay chưa thấy nó đâu.

 

Viện rất rộng, bình thường nó sẽ tự tìm một góc mà rúc vào, khi nào đói lại ra ngoài kiếm ăn. Dù sao cũng chẳng ai dám bắt thỏ của vương phi đem đi nấu ăn, nên Giang Uyển Như cũng không quá để tâm.

 

Nhưng hôm nay là đêm giao thừa, nàng chỉ có một mình, Lục Phụng không ở đây, chẳng lẽ ngay cả một con thỏ cũng không thể ở bên cạnh nàng sao?

 

Trong đêm tối, tất cả người trong viện cầm đèn lồng, chạy khắp nơi tìm kiếm. Đang lúc không có chút manh mối nào, một nha hoàn hớt hải chạy đến bẩm báo:

 

“Vương phi, Liễu tướng quân cầu kiến!”

 

“Nàng ấy nói đang đứng ngoài phủ, bắt được một con thỏ. Người xem…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-111.html.]

 

Giang Uyển Như bất đắc dĩ khoác thêm áo choàng lông dày, trong đêm tối đi đến tiền sảnh tướng quân phủ gặp khách. Lúc này trời đã rất khuya, xung quanh yên ắng lạ thường.

 

Và rồi nàng thấy vị nữ tướng quân trong truyền thuyết.

 

Khác xa với những gì nàng tưởng tượng.

 

Nghe nói Liễu tướng quân dũng mãnh thiện chiến, trong đầu Giang Uyển Như hình dung nàng ta phải giống như bà v.ú trong phủ, cao to thô kệch, vạm vỡ lực lưỡng mới đủ sức ra trận g.i.ế.c địch.

 

Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

 

Nàng ta có dáng người cao ráo mà thon thả, mắt phượng sắc sảo, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng như lưỡi dao. Có lẽ mang dòng m.á.u ngoại tộc nên ngũ quan vô cùng sâu sắc, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa sắc bén. Nhìn kỹ mới phát hiện, con ngươi của nàng ta là màu xanh thẳm pha lẫn đen huyền, tựa như bầu trời đêm đẹp đẽ mà u tối.

 

Nàng ta sải bước về phía Giang Uyển Như, đôi ủng nặng nề giẫm xuống nền đất phát ra tiếng cộp cộp, khiến Giang Uyển Như vô thức lùi lại một bước.

 

Liễu Nguyệt Nô bỗng khựng lại, dừng chân.

 

“Thỏ của ngươi đây.”

 

Nàng ta liếc xuống con thỏ mập ú trong tay, hai tai Tuyết Đoàn bị nàng ta túm chặt, bốn cái chân ngắn ngủn vung vẩy trong không trung, trông thật đáng thương.

 

“Liễu… Liễu tướng quân.”

 

Giang Uyển Như lấy lại bình tĩnh, nói: “Ngài thả Tuyết Đoàn xuống đi.”

 

Thảo nào Lục Thanh Linh không muốn nàng tiếp xúc với Liễu tướng quân.

 

Vị nữ tướng quân này, tuy bề ngoài là nữ tử, nhưng cử chỉ hành động lại chẳng hề có chút dịu dàng của nữ nhân.

 

Bước chân nàng ta rộng, dáng đi mạnh mẽ. Tấm lưng thẳng tắp, ánh mắt bình thản không gợn sóng. Nàng ta không búi tóc bằng trâm như những nữ tử khác, cũng không dùng ngọc quan như nam nhân, chỉ dùng một sợi dây thừng đơn giản buộc gọn mái tóc đen dài, rủ xuống như đuôi ngựa, phong thái hào sảng mà mạnh mẽ.

 

Cùng là hai nữ nhân, vậy mà Giang Uyển Như lại có cảm giác kỳ lạ, như thể mình đang ở trong tình cảnh “cô nam quả nữ, chung phòng một đêm” vậy.

 

May mắn thay, dù trông có vẻ đáng sợ nhưng Lưu Nguyệt Nô lại rất dễ nói chuyện. Nàng ta dừng lại tại chỗ, làm theo lời Giang Uyển Như, thả Tuyết Đoàn xuống.

Pussy Cat Team

 

Con thỏ béo ú lập tức “vèo” một cái, chạy thẳng đến bên chân Giang Uyển Như.

 

Nàng cúi xuống ôm nó vào lòng, dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mại, như thể đang trấn an chính mình.

 

Nàng ôm chặt con thỏ trong lòng, mà Liễu Nguyệt Nô lại cứ nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt ấy quá mức trắng trợn, khiến Giang Uyển Như không thể làm ngơ.

 

Chẳng lẽ lời đồn là thật, nàng ta thực sự thích nữ nhân xinh đẹp?

 

Giang Uyển Như vẫn không muốn tin. Một là vì tin đồn quá hoang đường, hai là… ánh mắt của đối phương khi nhìn nàng…ừm, rất nghiêm túc.

 

Không phải sự thèm khát sắc đẹp.

 

Không phải dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như của Lục Phụng.

 

Cũng không phải sự kiềm nén nhẫn nhịn như của Bùi Chương.

 

Ánh mắt nàng ta rất bình tĩnh, rất nghiêm túc.

 

Giang Uyển Như vô thức siết chặt vòng tay ôm Tuyết Đoàn. Liễu Nguyệt Nô dường như nhận ra sự căng thẳng của nàng, liền lên tiếng:

 

“Ta sẽ không làm hại nàng.”

 

Nàng ta cau mày, có vẻ hơi bực bội, lại có chút vụng về khi giải thích:

 

“Ta không biết nàng không ăn đồ ngọt.”

 

Hóa ra nàng ta đã suy nghĩ mãi về chuyện đó, vì muốn lấy lòng nàng mà lại làm hỏng chuyện.

 

Giang Uyển Như nhớ đến bát chè kỳ lạ kia, lại nhìn con thỏ trong lòng, sao có thể trùng hợp như vậy? Sao hết lần này đến lần khác đều rơi vào tay Liễu Nguyệt Nô?

 

Liễu Nguyệt Nô thẳng thắn đáp:

 

“Ta vẫn luôn đứng ngoài phủ trông chừng nàng, hôm nay thấy nó chạy ra ngoài.”

 

Hóa ra, chuyện Tuyết Đoàn chạy ra khỏi phủ là ngoài ý muốn, nhưng bị Liễu Nguyệt Nô bắt được lại không phải là ngẫu nhiên.

 

Giang Uyển Như càng cảm thấy khó hiểu:

 

“Ngươi đứng ngoài phủ ta làm gì?”

 

Liễu Nguyệt Nô đáp một cách hết sức tự nhiên:

 

“Bảo vệ nàng.”

 

Trái tim Giang Uyển Như khẽ chùng xuống, nhìn nàng ta đầy nghi hoặc:

 

“Ta với ngươi không thân không thích, ngươi…”

 

Một đại tướng quân có thể xông pha chiến trường, lại âm thầm canh giữ ngoài phủ, nói là để bảo vệ nàng, may mà Liễu Nguyệt Nô là nữ nhân, nếu không, có mười cái miệng nàng cũng không giải thích nổi.

 

“Có kẻ âm thầm theo dõi nàng, ta sợ nàng gặp nguy hiểm.”

 

Nhưng Giang Uyển Như vẫn luôn ở trong phủ bình yên, chưa từng gặp nguy hiểm. Ngược lại, lúc này đây, vị nữ tướng quân kỳ quặc trước mặt mới là kẻ đáng nghi nhất. Nàng cảnh giác hỏi:

 

“Ngươi bảo vệ ta vì lệnh của Vương gia?”

 

Liễu Nguyệt Nô khẽ cười, rất nhẹ.

 

“Nếu ta nói, ta không phải họ Liễu?”

 

“Liễu là họ mẫu thân ta, còn Nguyệt Nô là tên của tỷ tỷ ta.”

 

Ánh mắt nàng ta chợt trở nên dịu dàng, dừng lại trên khuôn mặt Giang Uyển Như.

 

“Người… rất giống tỷ tỷ ta.”

Bình Luận (0)
Comment