Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 51

Tổng cộng chỉ hai tờ giấy mỏng, nửa phần trách móc mỉa mai, nửa phần chất vấn. Lục Phụng xoa nhẹ tờ giấy dai mềm trong tay, vừa tức lại vừa buồn cười.

 

Nàng trước nay luôn giữ dáng vẻ đoan trang, vui cũng cười, không vui cũng cười. Người ta thường bảo tính cách của hắn khó lường, nào biết phu nhân nhà hắn còn chẳng thua kém.

 

Giờ lại có dáng vẻ ghen tuông đến thế này, thực hiếm có. Qua từng dòng chữ, hắn như thấy được dáng vẻ sinh động của nàng khi đặt bút, mới mẻ và sống động vô cùng.

 

Không hiểu sao nàng lại nghĩ ngợi như vậy, thường ngày tinh ý là thế, mà chuyện này lại hóa ngốc nghếch, cứ như chú mèo nhỏ đang bảo vệ thức ăn.

 

Khoảng thời gian này ở vùng Giang Nam đầy mưa bụi, nơi đây mỹ nữ phong phú đủ mọi dáng vẻ. Trong số đó không thiếu những người đẹp rực rỡ, quyến rũ giống như Giang Uyển Như. Lục Phụng là một nam nhân khỏe mạnh đang trong độ sung mãn, ở nhà đã quen được nàng chăm sóc chu đáo, giờ đây phải "kiêng khem" suốt vài tháng.

 

Hắn chưa từng xa nhà lâu như thế này. Thuộc hạ từng tìm đến những nữ nhân sạch sẽ để giải quyết nhu cầu cho hắn, nhưng mỗi lần như vậy, hắn lại nhớ đến nàng, nghĩ rằng nàng nhất định sẽ đau lòng, buồn tủi. Dù hắn là một nam nhân cao lớn, không đến mức sợ vợ, nhưng hắn không muốn nàng phải buồn.

 

Giờ nhìn lá thư này, hắn càng khẳng định, nàng đúng là một người hay ghen.

 

Hắn thở dài một hơi, vỗ vai Bùi Chương, nói:

"Hiền đệ, hành động sớm hơn mười ngày."

 

"Sao vậy?" Bùi Chương hỏi: "Chẳng lẽ có biến cố gì? Nếu huynh không chê, đệ có thể góp chút ý kiến."

 

Khóe môi Lục Phụng hơi nhếch lên:

"Không cần, cứ làm theo lời ta."

 

Gia đình có nương tử hay ghen, lòng hắn ở bên ngoài cũng chẳng yên.

 

Lục Phụng làm việc dứt khoát, trong những quyết sách của đoàn, dù là do cả hai người Lục Phụng và Bùi Chương cùng bàn bạc, nhưng quyết định cuối cùng vẫn thuộc về Lục Phụng. Hắn không cho phép ai chống đối. Dẫu Bùi Chương cảm thấy một số quyết định có phần mạo hiểm, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn vẫn chọn không lên tiếng.

 

---

 

Khi trở về phòng, Bùi Chương lấy ra chiếc bình sứ đựng băng phiến trong ngăn bí mật và đưa lên mũi ngửi nhẹ.

 

Gần đây, hắn càng ngày càng mơ thấy nhiều giấc mộng.

 

Ngoài nữ nhân đầy đặn, quyến rũ trong con hẻm nghèo, hắn thường xuyên mơ thấy thiếu nữ trong tiệm sách.

 

Trong mơ, hắn lại gặp nàng. Nhưng lần này không phải ở hiệu sách, mà là trong căn viện nhỏ mà hắn thuê.

 

“Đây, Bùi công tử, ta đã nói sẽ trả lại cho huynh mà.”

 

Hắn nhìn hai đồng xu trong bàn tay trắng trẻo của nàng, nhưng không nhận.

 

“Nàng là nữ nhân, làm sao lại tìm được tới nơi này?”

 

“Ta đã hỏi chưởng quầy ở hiệu sách. Hơn nữa, nơi này rất dễ tìm, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết ở đây có một chàng công tử phong lưu tuấn tú cư trú. Nghe nói huynh thường giúp người trong phố viết thư? Bùi công tử, danh tiếng của huynh ở đây rất tốt nha.”

 

“Thôi nào, đừng nói những lời thừa thãi, huynh cầm lấy nhanh đi. Ta không thể ra ngoài lâu, bị phát hiện sẽ rất thảm.”

 

Hắn vẫn không nhận.

 

Hắn chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt, nói: “Ta thấy nàng ăn mặc giàu sang, chắc là tiểu thư nhà quyền quý.”

 

“Không phải tiểu thư gì cả, ta chỉ là một cô gái thứ xuất mà thôi.”

Nữ nhân cúi đầu, giọng điệu chợt trầm xuống: “Như huynh thấy đấy, mẹ ta đang bệnh nặng, đến một đại phu tốt hay một thang thuốc tốt, ta cũng không thể lo liệu nổi.”

 

“Sống nương tựa vào người khác, sống hay c.h.ế.t đều chỉ dựa vào một ý nghĩ của họ.”

 

Lòng hắn khẽ run, thì ra cô gái kiên cường nói ra những lời ấy lại sống trong hoàn cảnh khó khăn như vậy.

 

Hắn hỏi: “Dám hỏi nàng là tiểu thư nhà nào?”

 

“Này, huynh hỏi cái đó làm gì?”

 

Nữ nhân lùi về sau hai bước, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn hắn: “Ta cứ nghĩ huynh là người quân tử, chẳng lẽ không hiểu danh tiết của con gái quan trọng thế nào? Nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ lấy cái c.h.ế.t để bảo toàn danh tiết!”

 

“Nàng không phải người dễ dàng nghĩ đến cái chết.”

Hắn khẽ cười, nói: “Ta và nàng có duyên, muốn… giúp nàng.”

 

“Huynh còn trẻ mà sao ăn nói cứ thần thần bí bí thế? Nhìn cho rõ đây, duyên giữa ta và huynh chỉ có thế này thôi.”

 

Nàng “bốp” một tiếng đặt hai đồng xu lên bàn đá trong sân, nói: “Ta trả lại cho huynh, từ nay đường ai nấy đi. Huynh đừng bao giờ nói đã gặp ta, ta còn phải trông mong gả vào một gia đình tử tế.”

 

“Gia đình tử tế là thế nào?”

 

Hắn lạnh nhạt nói: “Là dung mạo như Phan An, dịu dàng chu đáo? Hay là giàu sang quyền thế?”

 

“Bùi công tử, huynh đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à!”

 

Nữ nhân tức giận nói: “Trên đời này thật sự có người như vậy thì cũng chẳng đến lượt ta. Lấy chồng thì chỉ cần no cơm ấm áo. Ta chỉ cần chàng ấy đối xử tốt với ta, tốt với mẹ ta, có thể bảo vệ mẹ con ta, vậy là mãn nguyện rồi.”

 

Hắn im lặng một lúc, rồi nói: “Không lâu nữa sẽ đến kỳ thi mùa xuân. Ta đã đỗ đầu trong kỳ thi phủ và thi viện, ta thấy những người dự thi xuân lần này không ai có thể vượt qua ta.”

 

“Ha! Tự tin quá nhỉ, vậy ta xin chúc huynh sớm đỗ đạt.”

 

“Nếu ngày đó thực sự đến, ta đoạt được trạng nguyên, nàng có… đồng ý gả cho ta không?”

 

Hắn lùi lại một bước, vạt áo rộng khẽ tung bay, hai tay chắp lại trước ngực, cúi mình trước nàng.

 

“Nàng dung mạo kiều diễm, tâm hồn thanh tao, Bùi mỗ cảm mến, nguyện dùng cả đời để bảo vệ nàng, cùng nàng chia ngọt sẻ bùi, đến đầu bạc răng long.”

 

Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã thấm mồ hôi. Hành động này quả thật đường đột. Nàng run rẩy nói: “Huynh…”

 

Hắn đã chuẩn bị tinh thần để bị mắng là kẻ háo sắc, nhưng đợi mãi, nàng lại nói:

 

“Huynh...”

 

“Huynh định dùng hai đồng xu mà muốn cưới vợ à? Mơ đẹp nhỉ!”

 

Hắn sững người, vừa ngẩng lên đã thấy nàng chạy mất. Hắn định đuổi theo, nhưng phía sau sân lại vang lên tiếng mẹ hắn: “Chương nhi, bên ngoài có khách sao?”

 

Hắn quay về bên mẹ, đỡ lấy cánh tay bà: “Mẹ, người ấy đi rồi.”

 

“Hây, con à, sao không mời người ta vào nhà ngồi chơi? Nhà ta mẹ góa con côi, thường nhờ vả hàng xóm không ít. Dẫu không dư dả, cũng không thể thiếu lễ nghĩa.”

 

“Con biết rồi.”

 

Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Mẹ, con có cảm tình với một cô gái.”

 

“Ồ? Chuyện tốt đấy, con trai ta cuối cùng cũng hiểu lòng người rồi!”

 

Mẹ hắn cười tươi đến mức không khép được miệng, hỏi: “Là cô nương nhà ai? Nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ thay con đi hỏi cưới.”

 

“Nàng… xuất thân không tầm thường, là tiểu thư nhà danh giá, e rằng con không xứng.”

 

“Có gì đâu, con ta cớ gì phải tự ti như vậy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-51.html.]

Người mẹ dùng đôi tay thô ráp đầy vết chai nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Hiện tại đúng là khó khăn, nhưng chờ con đỗ đạt, khoác áo quan, đến công chúa cũng cưới được.”

 

“Chỉ cần con thích, nhà mình vẫn còn vài mẫu ruộng nhỏ ở quê, mẹ đã dành dụm cả đời, trong tay cũng có chút tiền riêng, tất cả sẽ dùng làm sính lễ, nhất định cho con cưới dâu một cách rực rỡ.”

 

---

 

Bùi Chương đầu đau như búa bổ. Rõ ràng chỉ là một giấc mơ, nhưng những cảnh tượng trong mơ lại chân thực đến lạ thường. Hắn thậm chí cảm nhận được sự hồi hộp, căng thẳng đến mức tim đập thình thịch khi cầu hôn nàng.

 

Tất cả đều là giả! Tỉnh mộng, không còn nàng ở đâu cả! Thê tử hiện tại của hắn, chính là Giang ngũ cô nương – người đã giúp hắn thoát khỏi cảnh túng quẫn khi vừa đến kinh thành với túi tiền trống rỗng.

 

Nàng là ân nhân của hắn, nhưng nàng không cần hắn trả bạc, mà muốn hắn cưới nàng.

 

Nàng khóc nói: “Ta chỉ là một thứ nữ, từ nhỏ đã bị mẹ cả ngược đãi. Giờ đây, bà ta muốn gả ta cho một gã vừa ăn nhậu, vừa cờ bạc, còn gái gú, đủ thứ tật xấu. Bùi công tử, nếu huynh không cưới ta, ta sẽ bị đánh c.h.ế.t mất!”

 

Pussy Cat Team

Nàng là thiên kim của Hầu phủ, không chê gia cảnh nghèo khó của hắn mà quyết tâm gả cho hắn. “Vợ tào khang không bỏ”, dù sau khi kết hôn hai người sống không hòa thuận, hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện khác.

 

Cho đến khi gặp vị phu nhân chỉ huy sứ kia.

 

Bùi Chương cảm thấy bản thân bị xé làm đôi. Một nửa là đạo làm quân tử, là tình bạn với Lục Phụng, nửa còn lại bị hai bóng hình chiếm cứ. Mặc dù chưa thấy rõ mặt, nhưng hắn có một cảm giác mãnh liệt rằng, nữ nhân đó chính là nàng!

 

Dù hai người khác nhau về dáng vóc, tính cách, hắn vẫn chắc chắn như vậy. Nhất định là nàng!

 

Phải chăng ta và nàng là phu thê từ kiếp trước?

 

Bùi Chương rơi vào mê muội sâu sắc. Lúc này, tiếng gõ cửa "cộc cộc" vang lên, bên ngoài có người hỏi:

 

“Nhị đương gia có ở đây không?”

 

“Có chuyện gì?”

 

“Đại đương gia dặn dò, xin ngài đứng gần chúng tôi hơn, đao kiếm không có mắt, tránh để ngài bị thương.”

 

Bùi Chương khẽ đáp: “Ừm, phiền ngươi chuyển lời cảm tạ đại đương gia giúp ta.”

 

---

 

Cách đó ngàn dặm, cuộc sống của Giang Uyển Như vẫn êm đềm như thường.

 

Phủ Lục gia có những dược liệu tốt nhất, thái y trong Thái y viện có thể tùy ý triệu đến, bệnh tình của Lục Hoài Dật nhanh chóng thuyên giảm. Vì bệnh của cậu, mấy ngày nay Giang Uyển Như không ngủ ngon, khiến Lục Hoài Dật trong lòng áy náy vô cùng.

 

Sau khi hỏi qua hai thư đồng Thư Kỳ và Thư Mặc, đoán được tâm tư của con trai, Giang Uyển Như cho mọi người lui hết, tự mình đút thuốc cho Hoài Dật.

 

“Con trai, mẫu thân đọc sách không nhiều, gần đây nghe được một câu thơ, nhưng không hiểu ý. Con có thể giải thích giúp mẫu thân không?”

 

Đôi mắt đen láy của Lục Hoài Dật lập tức sáng lên, cậu khẽ gật đầu, giữ vẻ nghiêm nghị đáp: “Mẫu thân cứ nói đi ạ.”

 

“Đây là câu của một bậc danh gia đức cao vọng trọng.”

 

Giang Uyển Như chậm rãi nói:

 

“Nhân giai dưỡng tử vọng thông minh,

Ngã bị thông minh ngộ nhất sinh.

Duy nguyện hài nhi ngu thả lỗ,

Vô tai vô nạn đáo công khanh.”

 

“Hoài Dật, cha con đã mời cho con những người thầy đều là đại nho đương thời. Con hãy giải thích câu này cho mẫu thân nghe, nó có ý gì?”

 

Khuôn mặt nhỏ của Lục Hoài Dật lập tức xụ xuống.

 

Cậu nắm lấy tay áo Giang Uyển Như, lí nhí nói: "Mẫu thân, con xin lỗi, là lỗi của con."

 

Cậu không nên để mẫu thân lo lắng.

 

Giang Uyển Như xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Mẫu thân không trách con. Con có chí tiến thủ là điều tốt. Mẫu thân sinh ra một đứa con trai có hoài bão lớn lao, ta vui mừng còn không kịp.”

 

“Nếu là người khác, mẫu thân nhất định sẽ yêu thích một đứa trẻ thông minh và có chí tiến thủ. Nhưng con là con trai của ta, ta thà rằng con là một công tử bột bình an khỏe mạnh, còn hơn làm một văn khúc tinh đoản mệnh.”

 

“Mẫu thân à,” Lục Hoài Dật không cam lòng lầm bầm: “Con sẽ không trở thành công tử bột đâu.”

 

Bên cạnh cậu có biết bao nhiêu thầy giáo học thức uyên thâm, lại còn có cha và hoàng thượng giám sát, làm sao có thể biến thành công tử bột được?

 

Giang Uyển Như khẽ thở dài, hỏi: “Hoài Dật, con thấy phủ quốc công của nhà ta thế nào?”

 

Lục Hoài Dật suy nghĩ một chút, đáp bốn chữ: “Phú quý vô cực.”

 

“Vậy còn cha con thì sao?”

 

“Quyền khuynh triều dã.”

 

“Đã như vậy, con càng phải hiểu, phủ quốc công của nhà ta không cần một người kế thừa xuất chúng hơn người.”

 

Giang Uyển Như tận tình khuyên bảo: “Cha con kết thù kết oán không ít, hiện giờ nhà ta đang như lửa bỏng dầu sôi, vốn đã đủ khiến người khác ghen ghét. Nếu con còn xuất sắc mọi mặt, chẳng phải càng trở thành cái gai trong mắt kẻ khác sao?”

 

“Nhưng con quanh năm ốm yếu, chúng ta chẳng phải cũng là cái gai trong mắt người ta rồi sao ạ?”

 

Lục Hoài Dật không dễ dàng bị dỗ dành. Cậu trầm tư một lúc, rồi lanh lợi phản biện:

 

“Cha từng nói, đối phó với kẻ thù, yếu thế chẳng có ích gì. Chỉ có trái tim quả cảm, nắm đ.ấ.m cứng rắn, mũi giáo sắc bén, thêm vào m.á.u tươi trấn áp, mới khiến người ta sợ hãi mà thoái lui.”

 

“Con cảm thấy cha nói rất đúng!”

 

Giang Uyển Như: “...”

 

Nàng không nhịn được gõ nhẹ lên trán Lục Hoài Dật, cười trách: “Đúng là con trai ruột của cha con!”

 

Lục Hoài Dật xoa trán, vẻ mặt ngoan ngoãn nịnh nọt: “Con hiểu ý của mẫu rồi, con sai rồi. Con hứa với người, nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân, không để người phải lo lắng.”

 

Bát thuốc đã cạn đáy, vị đắng khiến mặt mày Lục Hoài Dật nhăn nhó, nhưng cậu vẫn cố nhịn không kêu than. Thấy vậy, Giang Uyển Như mềm lòng, đưa cho cậu một viên mứt trái cây ngọt ngào.

 

“Được rồi, con dưỡng bệnh cho tốt, đừng cố gắng quá sức.”

 

Giang Uyển Như kéo chăn đắp lại cho cậu, dịu dàng nói: “Nhà chúng ta đã đủ hiển hách. Dù con có cố gắng hết sức, thì cùng lắm cũng chỉ là kế thừa một tước vị. Nhưng con trai của mẹ, con là trưởng tử đích tôn mà. Những gì cha con có, sớm muộn gì cũng thuộc về con.”

 

Nàng không thể hiểu được sự phấn đấu trong lòng đứa trẻ Lục Hoài Dật. Lục Phụng đứng quá cao, quyền khuynh triều dã, đã ở một vị trí mà hậu bối khó lòng vươn tới. Người khác dốc ba đời tính toán, cũng không bằng tước vị Quốc công truyền lại từ Lục Phụng. Con trai nàng, thực sự không cần phải liều mạng như vậy.

 

Hiện tại, điều nàng mong mỏi nhất chính là bình an sinh hạ hai đứa con trong bụng. Có ba đứa trẻ, dù nàng không cho phép Lục Phụng nạp thiếp, người ngoài cũng không thể nói gì. Tương lai, khi nằm dưới ba tấc đất, nàng vẫn có thể ngẩng cao đầu với tổ tiên nhà họ Lục.

 

Những chuyện phải bôn ba bên ngoài, cứ để đàn ông lo liệu. Còn nàng, chỉ cần an tâm hưởng thụ nửa đời còn lại thật thoải mái là được rồi.

 

---

 

Lời tác giả:

Câu thơ “Nhân giai dưỡng tử vọng thông minh... vô tai vô nạn đáo công khanh” được trích từ tác phẩm của Tô Thức. Theo quy định dẫn nguồn của Tấn Giang, tại đây xin ghi rõ.

Bình Luận (0)
Comment