Gia phong của phủ quốc công rất nghiêm, hắn chưa từng nghĩ rằng nội viện của Hầu phủ Hòa An lại lỏng lẻo đến mức đó, thậm chí còn dung túng người ngược đãi con cái trong nhà.
Nghe lời nói không mặn không nhạt của Giang Uyển Như, Lục Phụng im lặng một lát, sau đó như không có chuyện gì, hắn tiếp lời:
“Đúng vậy, mùa đông thật khó chịu. Nhưng hiếm khi nàng có tấm lòng như vậy.”
Dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Giang Uyển Như, Lục Phụng từ tốn nói:
“Ta cũng không thích mùa đông.”
Triều đình ta nằm gần biên giới phía bắc, sát với thảo nguyên Thát Đát. Mỗi khi mùa đông đến, kỵ binh của Thát Đát thường xuyên quấy nhiễu biên cương, cướp bóc lương thực và áo bông chống rét, thậm chí còn g.i.ế.c hại dân thường. Lục Phụng từng ở chiến trường ba năm, dẫn quân U Châu giao chiến với Thát Đát nhiều lần, tự tay lấy đầu khả hãn Đa Hiệt trong doanh trại địch, khiến biên giới phía bắc tạm thời bình yên.
Khả hãn già đã chết, nhưng những con sói con mới dần trưởng thành. Gần đây, biên giới phía bắc càng lúc càng bất ổn. Nếu không phải vì Cấm Long Ty đầy rẫy việc cần xử lý, lại thêm hoàng đế không nỡ buông hắn ra, Lục Phụng thật sự muốn một lần nữa ra chiến trường, đánh một trận cho thỏa lòng.
Nghĩ đến những năm tháng tung hoành trên chiến trường, khói lửa ngập trời, trong giọng nói của Lục Phụng lộ rõ sự hoài niệm và khát khao. Giang Uyển Như giật mình, vội vàng nói:
“Chuyện đó đã qua bao nhiêu năm rồi, nhắc lại làm gì?”
“Chàng chỉ có một thân, chẳng thể chia đôi ra mà dùng. Hơn nữa, biên giới phía bắc có Lăng Tiêu, chàng không tin ai khác, chẳng lẽ lại không tin muội phu mình?”
Trái tim của Giang Uyển Như rất nhỏ, những tướng quân có thể bảo vệ thành trì và che chở bách tính thì có rất nhiều, nhưng nam nhân của nàng chỉ có một. Con nàng còn nhỏ, không thể thiếu cha.
Lần trước Lục Phụng xuống Giang Nam, nàng đóng chặt cửa phủ, ngày ngày sống trong lo lắng, sợ có kẻ đến gây sự với mình. Nàng càng không muốn hắn ra chiến trường nữa, đao kiếm vô tình, nàng không muốn sớm thành góa phụ!
Giang Uyển Như khuyên nhủ:
“Lăng Tiêu là người được chàng đích thân bồi dưỡng, chàng hiểu rõ năng lực của đệ ấy. Dịp tết vừa rồi, Thanh Linh gửi thư cho thiếp, nói rằng mọi thứ bên đó đều ổn, bảo chàng đừng lo nghĩ.”
Lục Thanh Linh là thiên kim của nhà họ Lục. Tuy là con của thiếp thất, nhưng lão phu nhân lại đối đãi với nàng rất thân tình, khác hẳn với Tần thị - người từng làm chủ mẫu. Giang Uyển Như ban đầu cũng nhìn thấu điều này, lão phu nhân vốn không phải người cay nghiệt, bà chỉ nhằm vào nàng mà thôi.
Lục Thanh Linh là thiên kim duy nhất của phủ Quốc Công, mang đủ vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh của một tiểu thư danh môn. Không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại đặc biệt kính sợ Lục Phụng - người huynh trưởng của mình, vừa sợ vừa ngưỡng mộ. Năm đó, Giang Uyển Như đã chịu không ít ấm ức vì nàng ta.
May thay, không lâu sau khi nàng về làm dâu, Lục Thanh Linh cũng đến tuổi xuất giá. Giang Uyển Như thực sự không muốn đối phó với vị muội muội ngang ngược này, nên cẩn thận chọn lựa, cuối cùng quyết định gả nàng ta cho Lăng Tiêu. Xuất thân của hắn không cao không thấp, dung mạo khôi ngô, phẩm chất đoan chính, quan trọng nhất là hắn nguyện ở lại biên cương lâu dài.
Khi đó, lão phu nhân đã bị giam lỏng trong Phật đường, và với vai trò đại tẩu, cuộc hôn nhân mà Giang Uyển Như lựa chọn không ai có thể bắt bẻ được. Lục quốc công chọn con rể chỉ quan tâm đến tài năng, không câu nệ xuất thân. Lăng Tiêu lại là tâm phúc vào sinh ra tử của Lục Phụng, gả một muội muội, kết thân càng thêm thân, ông cũng hết sức hài lòng.
Ban đầu, Giang Uyển Như suy nghĩ rất đơn giản, chỉ muốn gả Lục Thanh Linh đi thật xa. Với tính cách của nàng ta, dù đã lấy chồng vẫn không tránh được ồn ào. Nếu ở lại kinh thành, ba ngày năm bữa lại quay về nhà mẫu thân gây chuyện, nghĩ thôi cũng đủ nhức đầu.
Gả đi thật xa, mắt không thấy tâm không phiền. Về phần Lục Thanh Linh sống tốt hay không, đó không còn là điều nàng phải bận tâm. Được quốc công và Lục Phụng chọn lựa, nhân phẩm của Lăng Tiêu nhất định không tồi. Nàng cũng không cố ý chọn nhà nào bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lộn xộn cho nàng ta đã là nể tình hết mức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-78.html.]
Cuộc đời thật kỳ lạ, Giang Uyển Như không ngờ mình lại vô tình se duyên cho một cặp đôi hạnh phúc.
Lăng Tiêu vốn là phó tướng do Lục Phụng đích thân dìu dắt, tính cách của nam nhân kia rất giống với hắn, lại có thể ép được tính tiểu thư của Lục Thanh Linh xuống. Sau khi thành thân, hai người sống ở kinh thành ba tháng rồi nhanh chóng đến biên cương. Trong thời gian đó, Lăng Tiêu từng về kinh báo cáo, còn Lục Thanh Linh cũng trở về nhà mẫu thân một lần.
Nàng ta thay đổi rất nhiều, dường như trưởng thành ngay tức khắc, từ một nàng thiếu nữ thành người chững chạc. Đối với Giang Uyển Như, nàng trở nên thân thiết, nhiệt tình, cảm kích tẩu tẩu đã chọn cho mình một “lang quân như ý”.
Nữ nhân trước và sau khi thành thân quả thực rất khác nhau. Trước khi lấy chồng, Lục Thanh Linh luôn quấn lấy huynh trưởng. Sau khi thành thân, có những lời không tiện nói với nam nhân, nên Giang Uyển Như - vị đại tẩu dịu dàng, dễ nói chuyện, đã trở thành đối tượng nàng ta tâm sự. Mỗi dịp lễ tết hai người lại trao đổi thư từ, tình cảm càng thêm gắn bó. Khi hai đứa trẻ đầy tháng, Lục Thanh Linh không tiện về thăm, nhưng cũng gửi đến hai rương lễ vật rất hậu hĩnh.
Ngay cả những loại dược liệu mà Hoài Dật uống, có vài loại chỉ mọc ở miền băng giá phương bắc. Nàng vô tình nhắc trong một lá thư, vậy mà Lục Thanh Linh mỗi năm đều nhớ đến, tìm cách gửi về.
...
Nhắc đến phu thê Lục Thanh Linh, Lục Phụng khẽ cười. Hắn nắm tay Giang Uyển Như, cảm thán:
“Vẫn là nàng hiểu ý ta. Có Lăng Tiêu ở đó, biên cương không lo.”
Từ một phó tướng nhỏ năm xưa, nay Lăng Tiêu đã trở thành đại đô đốc oai phong trấn giữ một phương. Lục Phụng vừa hài lòng vừa tự hào.
Giang Uyển Như thấy hắn đã dời tâm tư khỏi chiến sự, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
“Ôi trời, nhắc đến chuyện này, thiếp lại thấy nhớ Thanh Linh. Không biết tết năm nay, có thể gặp được muội ấy không.”
Lục Phụng nhướng mày:
“Tốt nhất là không nên.”
Xét tình cảm, dĩ nhiên hắn hy vọng được gặp người thân. Nhưng xét về lý, hiện tại Lăng Tiêu là đô đốc tam quân, nếu trở về kinh thành, có nghĩa biên cương đang xảy ra biến động.
Với triều đình, và với hắn, đó đều không phải là chuyện tốt.
Hôm nay rảnh rỗi, Lục Phụng hiếm khi có hứng thú kể những chuyện này cho Giang Uyển Như nghe. Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
“Bẩm báo chủ nhân.”
Thường An cúi đầu hành lễ ngoài cửa, nói:
“Tiểu viện phía nam thành đã xảy ra biến cố.”