Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 79

Trong phòng yên tĩnh, bên ngoài gió lạnh gào thét. Đôi phu thê trong phòng nhìn nhau.

 

Giang Uyển Như cúi đầu, rút tay khỏi tay Lục Phụng, khẽ nói:

“Phu quân đi lo việc đi.”

“Chính sự quan trọng, không cần bận tâm đến thiếp và các con.”

 

Đôi mắt Lục Phụng sâu thẳm như màn đêm, hắn hỏi Thường An:

“Chuyện gì?”

 

“Có tin tức về phe Trần Vương.”

 

Giang Uyển Như liếc thấy sắc mặt Lục Phụng lập tức trầm xuống, chiếc bát sứ trên tay hắn nứt ra vài đường.

 

Lục Phụng đứng dậy, nhìn Giang Uyển Như, giọng trầm ấm:

“Nàng nghỉ ngơi cho tốt, chờ ta về.”

 

Tâm trạng khó chịu vừa nãy của nàng như tan biến ngay lập tức.

 

Giang Uyển Như không phải là người không biết lý lẽ. Lúc trước, sự tồn tại của Giang Uyển Tuyết thực sự khiến nàng khó chịu một thời gian, nhưng sau khi sinh con, ở cữ, rồi vụ án của Hòa An Hầu, lại thêm chuẩn bị mọi việc cho mùa đông của cả phủ, nếu không phải bây giờ Thường An nhắc đến, nàng đã hoàn toàn quên mất người đó.

 

Vừa rồi đúng là nàng hơi bực bội, lời nói cũng đầy mùi châm chọc, nhưng khi nghe đây là chính sự, tâm trạng cũng dịu lại đôi chút. Giờ Lục Phụng lại dùng giọng nói nhẹ nhàng an ủi, bảo nàng chờ hắn về, cơn giận trong lòng nàng ngay lập tức tiêu tan.

 

Giang Uyển Như cẩn thận khoác lại áo choàng vừa mới tháo ra cho Lục Phụng. Hắn cao lớn, dáng người thẳng tắp, khiến nàng phải nhón chân mới buộc được dây áo cho hắn.

 

Nàng dặn dò:

“Nhớ mang theo ô. Hôm nay tuyết không biết sẽ rơi đến khi nào. Trời tối đường trơn, đi đêm không dễ, cố gắng về sớm một chút.”

 

Lục Phụng nắm lấy tay nàng, trầm giọng nói:

“Sau này có gì thì hỏi thẳng ta, đừng đoán mò nữa.”

 

Rồi lại đoán không đúng, mỗi ngày cứ ghen tuông bóng gió, chẳng sợ tự mình làm mình tức giận.

 

Hắn cúi đầu, ghé sát tai Giang Uyển Như, thì thầm vài câu. Sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng. Đôi móng tay dài khẽ véo vào eo hắn, nàng trách yêu:

“Không đứng đắn.”

 

Lục Phụng hừ khẽ một tiếng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

 

Giang Uyển Như nghĩ rằng hắn muốn lưu lại thêm chút nữa, hai má đỏ bừng, e thẹn đứng trước mặt hắn, nhưng ngay sau đó, Lục Phụng quay người rời đi không chút do dự. Chiếc áo choàng lông chồn đen chạm vào mu bàn tay nàng, vẫn còn hơi ẩm, mang theo chút lạnh lẽo chưa kịp hong khô từ lò than.

 

Giang Uyển Như ngẩn người nhìn bóng lưng hắn. Lục Phụng bước đi không nhanh, nhưng từng bước vững chãi, mạnh mẽ, như một ngọn núi cao sừng sững.

 

Nàng chợt nhớ lại buổi sáng sớm hôm hắn xuống Giang Nam, cũng là dáng vẻ như vậy, không ngoảnh đầu lại mà đi.

 

Giang Uyển Như thấy lòng mình trống trải, thầm nhủ lần sau sẽ không tiễn hắn nữa. Nhìn theo bóng lưng hắn chỉ khiến lòng càng thêm hụt hẫng.

 

 

---

 

Bên ngoài tuyết rơi lất phất, không thể dựng kịch. Giang Uyển Như cầm lên một cuốn thoại bản, đó là một câu chuyện rất quen thuộc. Một binh lính bình thường và một nữ thợ thêu thành đôi trong thời loạn thế, chiến tranh ập đến, người lính rời xa vợ con tòng quân, lập được nhiều công lao, cuối cùng trở thành đại tướng quân và đoàn tụ với gia đình.

 

Đây chính là loại câu chuyện mà Giang Uyển Như yêu thích: cảnh sum vầy, đoàn tụ. Nhưng lần này nàng lại không đọc hết. Một là vì những cảnh chiến tranh được miêu tả quá tàn khốc: xác chất thành núi, m.á.u chảy thành sông, nàng không nỡ đọc tiếp. Hai là vì câu chuyện tình sâu đậm giữa nữ thợ thêu và tướng quân lại bị chia cắt nhiều năm bởi chiến tranh. Khi đọc đến đoạn nữ thợ thêu chuẩn bị hành lý cho phu quân trước lúc ra đi, lòng nàng thấy nhói đau, cảm giác buồn bã mà đồng cảm trỗi lên mạnh mẽ.

 

Nàng lặng lẽ khép cuốn thoại bản lại, chẳng còn hứng thú.

 

Nhàn rỗi không có việc gì làm, nàng cầm bút viết một bức gia thư gửi cho Lục Thanh Linh. Sau đó gọi Kim Đào đến, dặn dò cô dò hỏi về “Trần Vương.”

 

Từ khi sinh ra, nàng đã sống trong thời thái bình thống nhất dưới triều đại hiện nay. Trần Vương cách nàng quá xa xôi. Nhưng gần đây, phe phái Trần đảng gây sóng gió khắp nơi, thêm vào đó, vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng lại có liên quan đến Trần Vương, điều này khiến nàng không khỏi tò mò.

 

Làm xong những việc này, lòng Giang Uyển Như bỗng nhiên trống rỗng. Tất cả mọi việc trong phủ đã được nàng sắp xếp chu toàn. Lục Phụng đi lo việc, hai đứa nhỏ đang ngủ, Hoài Dật thì cắm cúi đọc sách, bên ngoài tuyết bay lả tả, nàng cũng không muốn ra ngoài.

 

Trong căn phòng ấm áp, khói mỏng từ lư hương bay lên nhè nhẹ. Giang Uyển Như nằm trên ghế tựa gỗ lê, đắp tấm chăn nhỏ bằng da cừu, từ từ chìm vào giấc ngủ.

 

---

 

Lục Phụng cưỡi ngựa nhanh tới nơi, trên người còn vương hơi lạnh của gió tuyết.

 

Giang Uyển Tuyết nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng rực đầy kích động, vội vàng bước lên nghênh đón.

“Huynh đến rồi.”

 

Lục Phụng chỉ hờ hững đáp một tiếng: “Ừm” rồi đặt thanh đao trong tay xuống, tự nhiên ngồi vào chỗ.

 

Hắn nói:

“Thường An nói có người liên lạc với muội. Nói rõ đi.”

 

Giang Uyển Tuyết khựng lại. Chậm rãi bước tới bên Lục Phụng, rót cho hắn một chén trà nóng.

 

Lục Phụng không đụng tới.

 

Giang Uyển Tuyết cười khổ, nói nhỏ:

“Quân Trì ca ca, giữa chúng ta đã xa cách đến mức này rồi sao?”

 

Hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo ngắn màu nhạt, trên mặt điểm chút phấn nhẹ. Người ta nói “nữ nhân mặc áo tang càng đẹp,” bộ y phục này làm nổi bật dáng vẻ mảnh mai, yếu đuối của nàng ta, dễ khiến người khác động lòng trắc ẩn.

 

Nàng ta ngồi xuống đối diện Lục Phụng, lưng thẳng tắp, vẫn giữ vẻ kiêu sa như ngày còn là vương phi của Cung vương.

 

Nàng ta nói:

“Muội hơi lạnh.”

 

Lục Phụng bình thản dặn dò:

“Thường An, thêm than.”

 

Ánh mắt sắc bén của Lục Phụng chăm chú nhìn Giang Uyển Tuyết, “Nói tiếp.”

 

Giang Uyển Tuyết cắn môi, không nói được gì.

 

Lục Phụng trước đây đã dặn dò, tất cả chi phí ăn mặc, sinh hoạt trong tiểu viện phía nam thành phải được đáp ứng đầy đủ. Tiểu viện này chẳng thiếu than củi.

 

Hôm nay nàng ta cố tình không đốt lửa, chỉ để chờ Lục Phụng đến. Những toan tính nhỏ nhặt giữa nữ nhân, Giang Uyển Như trước đây cũng từng dùng qua. Khi mới vào phủ, nàng gặp không ít khó khăn, bọn hạ nhân giả vờ tuân lệnh nhưng ngầm làm trái. Lão quốc công Lục gia quản lý gia đình nghiêm ngặt, họ không dám cắt xén than củi của nàng, nhưng lại lén lút trộn lẫn loại than kém chất lượng vào than đỏ, vừa không đủ ấm, vừa có mùi khói, lại cháy rất nhanh.

 

Giang Uyển Như mỉm cười nhận lấy, cố tình đợi đến ngày Lục Phụng về, thay toàn bộ than trong viện bằng loại kém nhất. Đêm hôm đó, Lục Phụng trở về, mặt đen như than, lập tức ra lệnh đánh quản sự phụ trách than một trận.

 

Từ đó trở đi, bất kể trên cao tranh đấu thế nào, hạ nhân đều xem nàng là chính thất đàng hoàng mà đối đãi.

 

---

 

Lục Phụng không để tâm chuyện nội viện, nhưng đã xử lý vô số vụ án, những mánh khóe nhỏ nhặt thế này làm sao lọt vào mắt hắn, chỉ là xem hắn có muốn để ý hay không mà thôi.

 

Hắn không lên tiếng, khiến màn kịch độc thoại của Giang Uyển Tuyết chẳng thể diễn tiếp, đành cắn răng kể điều hắn muốn nghe.

 

Nàng ta kể, dạo trước bị kinh hãi, sau đó lâm bệnh nặng. Thường An mời đại phu tới xem bệnh, nhưng đơn thuốc của đại phu có chút kỳ lạ, uống mãi mà không khỏi. Bệnh kéo dài mấy tháng, hôm qua vị đại phu đó lại đến, đứa nhỏ giao cho nàng ta đơn thuốc. Nàng ta mở ra xem, bên trong lại kẹp một mảnh giấy nhỏ, trên đó viết: “Thỉnh vương phi đêm mai giờ tý, đến hậu hoa viên gặp mặt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-79.html.]

 

Lục Phụng cầm tờ giấy lên, cẩn thận xem xét, khóe môi khẽ nhếch. Hắn nói với Giang Uyển Tuyết: “Rất tốt.”

 

Lúc trước, tiểu viện phía nam thành mãi không thấy động tĩnh gì, ngay cả hoàng đế cũng nản lòng, cho rằng kế hoạch này không khả thi, nhưng Lục Phụng vẫn kiên trì. Hắn tin rằng nhất định sẽ câu được con cá lớn.

 

Trần Vương năm xưa chuyên dùng những thủ đoạn không mấy quang minh chính đại, luôn nhắm vào những kẻ già yếu, phụ nữ và trẻ em. Nay có cơ hội tốt thế này, đám Trần đảng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua? Đặc biệt là sau khi Lục Phụng đẩy Trần Phục đến kinh thành, cướp sạch sào huyệt của hắn ta ở Giang Nam, hắn ta càng cần nguồn vũ khí này hơn bao giờ hết.

 

Gần đây kinh thành tăng cường tuần tra, đã bắt được không ít người của Trần Đảng, nhưng tung tích của Trần Phục vẫn bặt vô âm tín. Máu phải trả bằng máu, ngày nào Trần Phục chưa chết, ngày đó Lục Phụng chưa yên giấc.

 

 

---

 

Ngay cả Giang Uyển Tuyết cũng nhận ra tâm trạng tốt của Lục Phụng. Khi hạ nhân đưa lò than vào phòng, họ rút lui trong yên lặng. Nàng ta co ro xoa những ngón tay lạnh cứng, thử thăm dò:

“Quân Trì ca ca, huynh sẽ không bỏ lại một mình ta ở đây, đúng không?”

 

Lần trước nàng ta bị thích khách dọa sợ mất mật, khó khăn lắm mới đợi được Lục Phụng tới, nàng ta không dám giữ vẻ “cao ngạo” như trước, thay vào đó là bộ dạng yếu đuối.

 

Giang Uyển Tuyết nhíu mày, vẻ mặt còn chút sợ hãi:

“Huynh hiểu rõ ta mà, từ nhỏ ta đã sợ bóng tối. Đám người kia hung ác như vậy, nếu không có huynh ở đây, một mình ta, tuyệt đối không dám đi gặp họ.”

 

Lục Phụng trầm giọng nói:

“Ta tất nhiên sẽ ở đây.”

 

Vì một tên Trần Phục, hắn đã đuổi từ Giang Nam đến kinh thành, giờ khó khăn lắm mới có được tin tức, làm sao hắn có thể bỏ qua?

Pussy Cat Team

 

Giang Uyển Tuyết mỉm cười yếu ớt. Lục Phụng không hề nói lời hùng hồn hay thề thốt, ngược lại, giọng điệu của hắn điềm nhiên, sắc mặt cũng rất bình thản. Nhưng khi hắn ngồi đây, giống như một cây neo vững chãi, khiến người khác cảm thấy an tâm vô cùng.

 

 

---

 

Giang Uyển Tuyết lòng chua xót, một lần nữa hối hận về những gì đã qua.

 

Những ngày gần đây, nàng ta thường tự hỏi liệu mình có sai lầm khi xưa. Nếu nàng ta không khao khát giàu sang phú quý, nếu thủ đoạn của nàng ta mềm mỏng hơn một chút, thì giờ mọi chuyện có khác đi không?

 

Nàng ta tin chắc rằng, Lục Phụng vẫn còn tình cảm với nàng ta.

 

Nếu chỉ xem nàng ta như một con mồi không quan trọng, tại sao lại hao tâm tổn sức chữa bệnh cho nàng ta? Hôm nay lại còn ở lại đây làm gì?

 

Hắn cuối cùng vẫn không nỡ rời bỏ nàng ta.

 

Giang Uyển Tuyết nghĩ, hắn đã đạt được điều mình muốn. Trải qua cuộc ám sát kinh hoàng kia, chịu đựng sự lạnh nhạt suốt những ngày qua, nàng ta thực sự hối hận. Phú quý hoàng gia tuy cao sang, nhưng đâu đâu cũng là nguy cơ cận kề, không bằng làm một chính thất bình thường trong phủ, sống cuộc đời an nhàn.

 

Nếu như khi đó... Bây giờ, nàng ta hẳn đã là chính thất của hắn, giống như người muội muội cùng cha khác mẹ đó. Ngoài việc không thể ngồi lên vị trí cao cao tại thượng kia, nàng ta sẽ có tất cả!

 

 

 

Giang Uyển Tuyết cúi đầu, nhẹ giọng nói:

“Quân Trì ca ca, thực ra ta…”

 

“Giang thị.” Lục Phụng thu lại nụ cười, lạnh nhạt ngắt lời nàng ta.

 

Những suy nghĩ nhỏ nhặt trong lòng Giang Uyển Tuyết, hắn không phải không nhận ra, chỉ là không để tâm, không muốn phí sức bận lòng.

 

Lục Phụng nói:

“Nghe nói, muội từng để quên một chiếc hoa tai trong thư phòng của ta?”

 

Nhớ tới chuyện này, Lục Phụng vừa tức giận vừa buồn cười. Hắn nhớ có một thời gian trước tết, Giang Uyển Như mỗi ngày đều đeo đôi khuyên tai lượn lờ trước mặt hắn, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt nhẹ tai. Ban đầu hắn còn tưởng nàng bị đau tai, liền sai thái y đến xem.

 

Khi ấy Giang Uyển Như có vẻ mặt kỳ quặc, giờ đây hắn cuối cùng cũng hiểu được lý do.

 

Đôi hoa tai mã não đỏ đó là một vết nhơ trong lòng Giang Uyển Tuyết. Vị muội muội từng quỳ dưới chân nàng ta nay đã đổi đời, hai thân phận đảo lộn, thậm chí nàng ta còn bị đánh văng ra khỏi cửa như một trò cười lớn. Cảm giác này chẳng khác nào bị tát một bạt tai trước mặt người khác, đau đớn ê chề.

 

Giờ đây, chuyện ấy lại bị nhắc lại lần nữa, sắc mặt Giang Uyển Tuyết trắng bệch, xấu hổ lẫn phẫn nộ, nàng ta nghiến răng nói:

“Ta không…”

 

“Ta có thê, nàng có phu, hãy tự trọng.”

 

Lục Phụng cười nhạt, giọng điệu đầy châm chọc:

“Ta, Lục Phụng, dù có hèn kém đến đâu cũng không bao giờ để mắt đến một người đàn bà không giữ đạo làm thê tử.”

 

Với Lục Phụng, bốn chữ “không giữ đạo làm thê tử” là một tội danh vô cùng nặng nề. Gương mặt Giang Uyển Tuyết tái nhợt hơn, đôi mắt long lanh như thể sắp khóc.

 

Nàng ta nhìn hắn không tin nổi, run giọng hỏi:

“Quân Trì ca ca, trong mắt huynh, ta chỉ là loại người như vậy thôi sao?”

 

“Hay là, có ai đó đã nói gì đó bên tai huynh?”

 

Ánh mắt Giang Uyển Tuyết nhìn hắn chăm chăm, giọng nói như đang dồn nén sự căm giận:

“Huynh tin nàng ta, mà không tin ta, người đã cùng huynh lớn lên bao nhiêu năm sao?”

 

Sắc mặt Lục Phụng trở nên kỳ lạ.

 

Dù nàng ta không chỉ đích danh, nhưng Lục Phụng hiểu, nàng ta đang nhắc đến ai – thê tử của hắn, Giang Uyển Như.

 

Hắn sao có thể không tin thê tử của mình mà lại đi tin người ngoài?

 

Hơn nữa, nàng ấy nào có nói gì. Rõ ràng lòng ghen tuông đã khiến nàng khổ sở, nhưng cùng lắm chỉ nói vài câu mát mẻ, còn lại thì ngoan ngoãn hầu hạ hắn mặc áo, dặn dò hắn chú ý giữ ấm, trời tối đường trơn đừng về muộn.

 

Đáng tiếc, đêm nay hắn không thể về sớm được.

 

Lục Phụng trong lòng mềm mại đôi chút, hắn không nói gì thêm, đứng dậy rời đi.

 

Giang Uyển Tuyết nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng trào dâng đủ loại cảm xúc – nhục nhã, tức giận, và cả bất lực. Nàng ta cắn răng, hằn học nói:

“Huynh nghĩ muội ta là người tốt đẹp sao!”

 

Nàng ta tiếp lời:

“Năm đó... quả thực là ta làm, nhưng người đó không phải muội ta! Từ một tiểu thư thất sủng, muội ta đi đến ngày hôm nay đã dùng bao nhiêu thủ đoạn, huynh là người nằm bên gối muội ta, huynh còn không biết sao?”

 

“Lục Phụng, cuối cùng cũng có ngày huynh bị đàn bà đùa bỡn trong lòng bàn tay.”

 

Lục Phụng khẽ nhếch môi cười, bình thản đáp:

“Ta không phải là muội.”

 

Hắn không cho phép bất kỳ ai nói xấu nàng ấy. Vốn không định nói cho Giang Uyển Tuyết, nhưng giờ đây, hắn đổi ý.

 

Hắn nói:

“Kẻ đứng sau đám thích khách năm đó, chính là người của Cung Vương.”

Bình Luận (0)
Comment