24 giờ trôi qua, Thịnh Đằng Vi vẫn chưa tỉnh lại. Tiếng cảnh báo từ các thiết bị y tế vang lên khiến tất cả mọi người hoảng hốt. Đội ngũ y tế lập tức chạy vào thực hiện hồi sức tim phổi cho Thịnh Đằng Vi. Sau quá trình cấp cứu, cô dần có dấu hiệu hồi phục ý thức, nhưng rồi lại rơi vào trạng thái hôn mê. Bên ngoài phòng bệnh,Thịnh Bội Già ngồi thẫn thờ, tim như thắt lại, không dám thở mạnh. Nước mắt bà tuôn rơi khi nhìn thấy các bác sĩ bước vào. Bác sĩ ra thông báo rằng bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch, tuy vẫn trong tình trạng hôn mê nhưng cần theo dõi sát các chỉ số. Nếu phát hiện bất thường, họ phải được thông báo ngay lập tức. Sau khi đội ngũ y tế rời đi, Trì Hoài Dã là người *****ên bước vào phòng. Nhìn Thịnh Đằng Vi nằm trên giường với ống thở oxy, trái tim anh như bị bóp nghẹt, đau đớn đến khó thở. Chỉ thiếu chút nữa thôi, anh đã mất cô mãi mãi. May mắn thay, họ đã kéo được cô về từ cửa tử. Thịnh Bội Già vừa vào đã òa khóc bên giường con gái. Trì Hoài Dã siết chặt nắm tay, quay người đi, cụp mi mắt dài để giấu đi cảm xúc đang cuộn trào trong đáy mắt. Chu Thanh và những người khác thở dài không lời, chỉ bước đến vỗ nhẹ vai Trì Hoài Dã như một cử chỉ an ủi. Lê Sanh không chịu nổi cảnh Thịnh Bội Già khóc lóc, cô lên tiếng nhẹ nhàng: “Dì cứ khóc thế này sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục của Vi Vi mất. Chẳng còn chút năng lượng tích cực nào cả.” Thịnh Bội Già lau nước mắt, nhìn con gái trên giường bệnh, môi mím chặt như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Không ai ở lại phòng bệnh quá lâu. Cuối cùng, Thịnh Bội Già cũng được Trì Hoài Dã thuyết phục rời đi. Khi chỉ còn lại một mình, khuôn mặt điển trai của Trì Hoài Dã dần sụp đổ. Anh gục người vào ghế, những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Ngày thứ 12, Thịnh Đằng Vi cuối cùng cũng tỉnh lại. Lúc ấy Trì Hoài Dã vừa đi lấy nước về, vừa bước vào đã thấy cô mở mắt trên giường bệnh. Mắt anh đỏ hoe, bình nước trong tay suýt rơi xuống đất. Anh vội vàng bước đến bên giường, đặt bình nước lên tủ rồi nắm lấy tay cô. Giọng anh run rẩy vì xúc động: “Vi Vi!” Thịnh Đằng Vi yếu ớt cong môi cười, nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh không nói gì. Một lúc sau, ánh mắt cô chuyển lên trần nhà, giọng khàn đặc: “Em ngủ bao lâu rồi?” “Mười hai ngày.” Đôi mắt vô hồn của Thịnh Đằng Vi thoáng ánh lên: “Lâu vậy sao?” Trì Hoài Dã nắm chặt tay cô: “Ừ, anh gọi bác sĩ đây. Em nghỉ ngơi chút đã, đừng nói chuyện vội.” Rất nhanh sau đó, bác sĩ điều trị và một y tá chạy đến phòng bệnh. Sau khi kiểm tra các chỉ số của Thịnh Đằng Vi và thấy mọi thứ đã ổn định, họ thở phào nhẹ nhõm. Họ dặn dò Trì Hoài Dã giúp Thịnh Đằng Vi massage và vận động nhẹ các chi đã lâu không hoạt động, rồi rời khỏi phòng. Lê Sanh và Chu Thanh nhận được tin Thịnh Đằng Vi tỉnh lại đều vội vã gác lại công việc, lái xe đến ngay. Trì Hoài Dã nắm tay Thịnh Đằng Vi, ánh mắt dịu dàng: “Em đói không?” Giọng anh nhẹ nhàng, ấm áp. Thịnh Đằng Vi lắc đầu, giọng khô khốc: “Em muốn uống nước.” Nghe cô nói vậy, Trì Hoài Dã lập tức đứng dậy rót cho cô ly nước ấm, đặt ống hút vào và đưa đến bên môi cô. Đợi đến khi cô uống được nửa ly và nói không muốn uống nữa, anh mới thu ly nước đặt lên tủ. Được nước làm dịu cổ họng, giọng Thịnh Đằng Vi đã dễ chịu hơn. Đôi mắt đẹp không chớp nhìn Trì Hoài Dã, như có ngàn lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh chăm chú, khiến Trì Hoài Dã không khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Anh mím môi hỏi: “Sao thế? Cứ nhìn anh thế à” Giọng Thịnh Đằng Vi yếu ớt như bị đè nén trong *****: “Anh có vẻ gầy đi, cũng tiều tụy nữa…” Trì Hoài Dã ngẩn người, rồi nở nụ cười, nửa đùa nửa thật: “Em cũng vậy đấy, đợi em xuất viện, chúng ta cùng nhau bồi bổ lại nhé.” Câu nói tưởng chừng đùa vui, lại khiến Thịnh Đằng Vi cay cay sống mũi. “Khi nào em được xuất viện?” Thịnh Đằng Vi chuyển chủ đề. Trì Hoài Dã đáp: “Cái này phải hỏi bác sĩ, không vội, đợi em khỏe hơn chúng ta sẽ về…” “Vi Vi!” Lời Trì Hoài Dã chưa dứt đã bị Lê Sanh vừa bước vào cắt ngang. Cô mặc váy dài màu xanh khoác thêm áo mỏng bên ngoài, mắt đỏ hoe bước nhanh đến bên Thịnh Đằng Vi, đứng đối diện Trì Hoài Dã nắm lấy tay bạn. “Cuối cùng cậu cũng tỉnh, thật sự dọa tớ sợ chết đi được.” Giọng Lê Sanh nghẹn ngào. Môi Thịnh Đằng Vi vẫn giữ nụ cười nhạt: “Tớ vẫn ổn mà, có sao đâu.” Thịnh Đằng Vi tạm thời chưa nhớ được nhiều chuyện, nhìn Lê Sanh, cô cứ cảm thấy có điều gì đó muốn hỏi cô ấy nhưng lại không nhớ ra. Lê Sanh nói: “Cậu hôn mê gần nửa tháng rồi đấy, nếu cậu còn ngủ tiếp…Tớ thật sự… thật sự không biết thế nào nữa. Lần sau đừng thế nữa nhé, dọa mọi người sợ chết đi được.” Cô ấy chưa thấy cảnh Thịnh Đằng Vi nằm trong vũng máu, nếu không chắc chắn sẽ ác mộng cả đêm. Nhưng Trì Hoài Dã thì khác, anh đã chứng kiến, và phải trải qua nhiều đêm ác mộng liên tiếp. Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Lê Sanh, Thịnh Đằng Vi cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Cô rất muốn nói với cô ấy rằng cô cũng không muốn như vậy, nhưng những bóng ma quá khứ vẫn luôn bao phủ lấy cô, cô không thể kiểm soát được bản thân, chỉ có như vậy, cô mới có thể thoát khỏi những nỗi sợ hãi đó. “Xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng.” Giọng Thịnh Đằng Vi nhẹ nhàng, đầy áy náy. Lê Sanh lắc đầu: “Không sao đâu, đây không phải lỗi của cậu, nếu có trách thì trách mẹ cậu thôi.” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Vừa dứt lời, Thịnh Bội Già cùng Chu Thanh và những người khác lần lượt bước vào phòng. “Vi Vi.” Thịnh Bội Già gọi, giọng đầy nghẹn ngào và ăn năn. Nghe tiếng mẹ, Thịnh Đằng Vi nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn nhìn thấy bà. Thấy con gái như vậy, Thịnh Bội Già đau lòng: “Xin lỗi con, mẹ sai rồi, mẹ không nên đối xử với con như vậy.” Mi mắt Thịnh Đằng Vi giật nhẹ, vẫn không mở mắt, chỉ lạnh nhạt nói: “Con không muốn nhìn thấy mẹ, mẹ đi đi.” “Vi Vi…” “Hoài Dã, anh bảo bà ấy đi đi.” Giọng Thịnh Đằng Vi càng trở nên lạnh lẽo, cô không muốn nhìn thấy Thịnh Bội Già, dù chỉ một giây. Cơ thể cô bắt đầu run rẩy, hơi thở trở nên gấp gáp, Lê Sanh thấy vậy vội đứng dậy trấn an Thịnh Đằng Vi, bảo cô đừng tức giận, không đáng. Chu Thanh bước lên khuyên Thịnh Bội Già: “Dì à, hay là dì về trước đi, dì ở đây bây giờ chỉ khiến cô ấy kích động thêm, không tốt cho việc hồi phục.” Đáy mắt Thịnh Bội Già thoáng buồn, nhưng rồi cũng gật đầu: “Vậy vài ngày nữa tôi lại đến thăm nó, các cháu giúp tôi chăm sóc nó nhé.” Chu Thanh và Hà Húc Đông gật đầu, nhìn theo bà rời khỏi phòng bệnh, cuối cùng hai người liếc nhìn nhau, đều bất lực lắc đầu. Nếu biết trước thế này, đã chẳng có chuyện xảy ra.