Ngày thứ ba sau khi Thịnh Đằng Vi tỉnh lại, bác sĩ sắp xếp cho cô làm kiểm tra tâm lý. Kết quả chẩn đoán cho thấy cô đang trong tình trạng trầm cảm và lo âu ở mức độ trung bình. “Trầm cảm mức độ trung bình…” Thịnh Đằng Vi lẩm bẩm. “Ừm, Cậu đưa cô ấy về phòng bệnh đi, rồi mời mẹ cô ấy vào đây.” Bác sĩ tâm lý nói với Thịnh Đằng Vi, đồng thời lắc đầu nhìn về phía Trì Hoài Dã đang đứng bên cạnh. Trì Hoài Dã gật đầu: “Vâng.” Ngay khi Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã vừa rời khỏi phòng tư vấn tâm lý, Thịnh Bội Già đã bước vào. Bà ngồi xuống ghế đối diện bác sĩ tâm lý, tay nắm chặt túi xách trong lo lắng. “Con gái tôi thế nào ạ? Tâm lý con bé không có vấn đề gì chứ?” Bà hỏi. Bác sĩ tâm lý lấy ra một tờ báo cáo từ tập hồ sơ bệnh án và đưa cho Thịnh Bội Già: “Bà xem qua trước đã.” Thịnh Bội Già cầm lấy, đọc nội dung trên đó, sắc mặt lập tức tái nhợt. Rõ ràng bà không thể chấp nhận kết quả chẩn đoán này. “Con gái tôi… con bé thật sự bị trầm cảm mức độ trung bình sao?” Thịnh Bội Già không tin hỏi. Bác sĩ tâm lý gật đầu: “Theo kết quả kiểm tra, cô ấy có biểu hiện trầm cảm và lo âu ở mức độ trung bình.” Thịnh Bội Già hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự run rẩy, bà không cam lòng hỏi: “Cái bảng kiểm tra này, trên mạng chẳng phải cũng có thể làm được sao? Chỉ dựa vào mỗi cái này… thì có thể xác định con gái tôi bị trầm cảm và lo âu mức độ trung bình à?” Bác sĩ tâm lý giải thích: “Chúng tôi dựa trên tiêu chuẩn chẩn đoán bệnh lý tâm thần để thực hiện kiểm tra, kèm theo thang đo lo âu Hamilton được thiết kế chuyên biệt cho từng bệnh nhân.” Thịnh Bội Già nói: “Nhưng trong cuộc sống hàng ngày, con bé không hề giống người bị trầm cảm. Có thể kiểm tra nhầm không ạ? Hay là làm lại một lần nữa, xem kết quả lại” Bà không thể tin được Thịnh Đằng Vi lại mắc bệnh trầm cảm. Rõ ràng bình thường con bé vẫn rất bình thường, sao có thể bị trầm cảm được, còn là mức độ trung bình. Nhưng bà đã quên rằng, chính bản thân bà từng mắc chứng trầm cảm nặng. Bác sĩ tâm lý lắc đầu, thở dài: “Kết quả kiểm tra không sai. Con gái bà đúng là đang trong giai đoạn trầm cảm ban đầu. Tôi muốn hỏi bà, trước đây bà có làm điều gì không tốt với con gái không?” Thịnh Bội Già sững người: “Tôi…” Hơn nửa tháng trước, bà đã nhốt Thịnh Đằng Vi, chắc là chỉ việc đó. Bà nói: “Nửa tháng trước, chúng tôi cãi nhau, trong lúc tức giận tôi… đã nhốt con bé trong phòng một tuần.” Bác sĩ tâm lý tiếp lời: “Theo tôi được biết, cách đây vài năm bà đã từng có hành vi tương tự. Điều này chắc chắn khiến cho cô ấy bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng. Tôi nghe nói bà còn có xu hướng kiểm soát cô ấy rất mạnh, có đúng vậy không?” Thịnh Bội Già im lặng một lúc, rồi run giọng nói nhỏ: “Tôi đâu có kiểm soát con bé… Tất cả… đều là vì muốn tốt cho con bé thôi.” Nghe những lời này, bác sĩ tâm lý thầm thở dài rồi nói tiếp: “Qua lời kể và câu trả lời của con gái bà, không khó để nhận ra mối quan hệ mẹ con hai người đang rất xấu. Tôi cũng hiểu được gia đình trước kia không hạnh phúc. Theo như cô ấy kể, bà luôn kiểm soát cuộc sống của cô ấy. Hành vi này ở một mức độ nhất định sẽ tạo ra áp lực tâm lý, kéo dài thêm việc bà…” Bác sĩ tâm lý dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thêm việc bà nhốt cô ấy, đã gây tổn thương nghiêm trọng đến tâm lý và tinh thần của cô ấy. Đó là lý do khiến cô ấy có xu hướng tự tử.” “Tôi… tôi thật sự không biết con bé sẽ như vậy.” Thịnh Bội Già run rẩy, nước mắt không kìm được chảy xuống. “Tôi thật sự không ngờ tôi lại bức con bé đến mức này. Tôi thật lòng chỉ muốn tốt cho con bé, không ngờ… chỉ vì muốn con bé sống tốt mà suýt hại chết…” Thịnh Bội Già nghẹn ngào không ngừng. Bà cảm thấy mình đã sai hoàn toàn. Bác sĩ tâm lý đưa cho Thịnh Bội Già tờ khăn giấy và an ủi: “Bà đừng quá đau khổ. Tình trạng của cô ấy hiện giờ vẫn tương đối ổn định. Tôi đã hỏi ý kiến con gái bà, là muốn điều trị bằng thuốc hay tự vượt qua. Cô ấy đã chọn tự vượt qua, không dùng thuốc. Từ giờ bà đừng có những hành vi như trước nữa.” “Hãy để cô ấy làm những điều cô ấy muốn. Lấy niềm vui và sự thoải mái làm chủ đạo. Tuyệt đối không nên áp đặt ý muốn và suy nghĩ của bà lên cô ấy. Điều đó sẽ khiến việc hồi phục của cô ấy rất khó khăn.” Thịnh Bội Già không nói gì, chỉ liên tục gật đầu. Bà cam đoan sẽ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của Thịnh Đằng Vi nữa. Chỉ cần con gái có thể hồi phục và vui vẻ là được. Bà sợ, thật sự sợ phải chứng kiến lại cảnh tượng đẫm máu ngày hôm đó. Sau khi nói chuyện về tình trạng của Thịnh Đằng Vi, bác sĩ tâm lý đề nghị Thịnh Bội Già cũng nên đi tư vấn tâm lý. Thịnh Bội Già gật đầu, không từ chối. Sau buổi tư vấn tâm lý, Thịnh Bội Già không đến phòng bệnh của Thịnh Đằng Vi. Bà biết con gái không muốn gặp mình, nên đi thẳng xuống bãi đỗ xe ở tầng một. Khi lên xe, những cảm xúc bà kìm nén trong phòng tư vấn đều vỡ òa. Bà ôm vô lăng khóc nức nở. Trong đầu bà văng vẳng lời bác sĩ: “Xu hướng kiểm soát của bà quá mạnh mẽ. Mặc dù về mặt tâm lý, nó không hẳn là một căn bệnh, nhưng chắc chắn không phải là một trạng thái tốt. Một gia đình tốt đẹp, hạnh phúc sẽ không có người có xu hướng kiểm soát mạnh như vậy. Bà cần phải điều chỉnh tâm thái này kịp thời, cố gắng kiềm chế về mặt tính tình. Nếu bà muốn con gái mình là một cá thể độc lập…” Trong phòng bệnh, Trì Hoài Dã đang đút cháo cho Thịnh Đằng Vi. Cô ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo anh đút. Khi ăn được nửa bát, y tá đến thay băng mới cho cổ tay Thịnh Đằng Vi. Sau khi kiểm tra, cô y tá nói vết thương đang hồi phục tốt, tuy nhiên vẫn nên tránh để vết thương tiếp xúc với nước trong thời gian tới. Khi xuất viện cần chú ý giữ vết thương sạch sẽ, vệ sinh để tránh nhiễm trùng. Trì Hoài Dã đứng bên cạnh, lắng nghe còn chăm chú hơn cả Thịnh Đằng Vi, như thể muốn ghi nhớ từng chi tiết. Trước khi rời đi, y tá còn nhắc thêm: “Vết sẹo cũ ở lòng bàn tay cô chưa được điều trị trước đây, nên chắc chắn sẽ để lại sẹo. Nếu thực sự muốn, sau này có thể xem xét phẫu thuật thẩm mỹ để xóa sẹo.” Thịnh Đằng Vi mở lòng bàn tay ra nhìn. Vết sẹo giờ đã trở nên khá xấu xí. Chỉ nhìn vài giây, cô đã khép bàn tay lại. Sau khi y tá rời khỏi, Trì Hoài Dã ngồi xuống, bưng bát cháo tiếp tục đút cho Thịnh Đằng Vi. Anh hỏi nhẹ nhàng: “Nếu lúc này mẹ em thật lòng hối cải, em có tha thứ cho bà ấy không?” Thịnh Đằng Vi nuốt thìa cháo vừa được đút. Sau khi nuốt xong, cô ngước mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh, giọng lạnh nhạt không chút cảm xúc: “Mất bò mới lo làm chuồng. Quá muộn rồi, em không tha thứ được.”