Sau khi uống cà phê trưa xong, Thịnh Đằng Vi và Lê Sanh chuyển sang đi dạo trung tâm thương mại. Lê Sanh vốn có thói quen mỗi mùa đều mua sắm quần áo mới, trong khi Thịnh Đằng Vi hiếm khi mua đồ ở ngoài. Từ khi học may sườn xám, cô thường tự thiết kế những kiểu dáng mình yêu thích hoặc một số trang phục bình thường khác. Sau một vòng dạo quanh trung tâm, cả hai đều xách không ít túi đồ hiệu cao cấp trên tay. Xuống đến bãi đỗ xe ngầm, Lê Sanh bảo Thịnh Đằng Vi để hết đồ vào cốp xe. Không còn chiếc Porsche màu hồng nhạt trước đây, giờ cô đã đổi sang một chiếc G-Class màu trắng, tự bỏ tiền mua mà không liên quan gì đến bố Lê. Thịnh Đằng Vi để xong đồ vào cốp, lên xe cài dây an toàn rồi tiện miệng hỏi: “Sao đột nhiên nghĩ đến chuyện đổi xe vậy? Còn chiếc Beetle của cậu đâu?” Lê Sanh vừa nhìn gương chiếu hậu vừa đáp: “Chán rồi, muốn đổi mới. Cảm giác Beetle không đủ ngầu.” Thịnh Đằng Vi bật cười: “So sánh vậy thì đúng là chiếc này ngầu thật, đẹp đấy.” “Đúng không? Cậu cũng nên sắm một chiếc đi, hay là lấy màu đen luôn, đen trắng đối xứng. Chứ không thì bằng lái của cậu sắp mốc meo dưới đáy tủ mất.” Thịnh Đằng Vi cười lớn: “Tớ có đi đâu đâu, lười lắm.” “Cũng phải, có người có tài xế riêng, muốn gọi lúc nào cũng được, không gọi cũng tự động đến luôn ấy chứ.” “Sao nghe giọng chua lét thế?” “Đâu có chua, rõ ràng là giọng ghen tị mà.” “Thật không?” “Không phải sao?” “Lái xe tập trung nhìn đường đi, đừng ba hoa nữa.” … Ăn tối xong, Lê Sanh mới đưa Thịnh Đằng Vi về nhà anh. Đúng lúc Trì Hoài Dã cũng vừa về. Ban đầu thấy một chiếc G-Class trắng đỗ trước cửa nhà, anh còn tưởng là ai, nhưng khi thấy Thịnh Đằng Vi bước xuống và Lê Sanh hạ cửa kính chào, mọi thắc mắc trong lòng anh mới tan biến. Trì Hoài Dã xuống xe đi lại gần, đánh giá chiếc xe mới của Lê Sanh rồi mỉm cười hỏi: “Đổi xe à?” Lê Sanh nhướng mày: “Mới đổi không lâu, sao, được chứ?” Trì Hoài Dã gật đầu: “Ừm, cũng được đấy.” Lê Sanh vẫy tay: “Thôi được rồi, mau đưa Công chúa nhà anh vào đi, tôi về đây.” Nói xong, Lê Sanh kéo cửa kính lên, lái xe rời khỏi nhà Trì Hoài Dã một cách thuần thục. Cho đến khi chiếc G-Class của Lê Sanh khuất dạng, Thịnh Đằng Vi mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía Trì Hoài Dã, bảo vào nhà thôi. Theo thói quen, Trì Hoài Dã tiến lên ôm vai cô, cùng nhau bước vào nhà. Việc *****ên khi vào nhà là bật điều hòa. Wendy vừa thấy họ về đã lập tức bước những bước mèo nhỏ lại gần, quấn quýt nghe ngóng bên này bên kia. Thịnh Đằng Vi ngồi xuống, bế Wendy lên rồi đi về phía sofa. Trì Hoài Dã nhìn dáng vẻ cô bế Wendy ngồi xuống sofa, không nhịn được bật cười, trêu rằng trước đây đâu có thế này, giờ thấy Wendy thì ôm còn thân thiết hơn cả anh. Anh có lý do để nghĩ rằng lần sau người bị đuổi khỏi chăn sẽ là anh chứ không phải Wendy. Ừm, Trì Hoài Dã thầm nghĩ theo xu hướng hiện tại thì có khi thật đúng là vậy. Thịnh Đằng Vi ***** Wendy đến khi hài lòng mới ngẩng mắt nhìn Trì Hoài Dã, rồi tuyên bố một cách hào phóng: “Nó có lông, em chấp nhận được.” “…” Trì Hoài Dã im lặng, thực sự cảm thấy mình đã thua Thịnh Đằng Vi rồi. Ý là không có lông thì cô không chấp nhận. Không muốn phá đám tình cảm giữa cô và Wendy, Trì Hoài Dã xoay người vào bếp rót nước uống. Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh chiếc G-Class trắng của Lê Sanh vừa đỗ trước cửa, trong lòng bỗng nảy ra ý tưởng khác. Uống xong ly nước, Trì Hoài Dã chu đáo rót thêm một ly mang qua cho Thịnh Đằng Vi, giả vờ hỏi một cách vô tình: “Em có nghĩ đến chuyện mua xe để tự lái không?” Thịnh Đằng Vi đặt Wendy sang một bên, nhận lấy ly nước: “Em mua xe để đó cũng chỉ tích bụi thôi,không mua đâu.” Trì Hoài Dã lại nói: “Lúc anh bận em có thể tự lái xe đến tiệm mà, đỡ phải lo em một mình về không an toàn.” “Em lớn từng này rồi, xã hội pháp trị, có thể không an toàn đi đâu được chứ.” Trì Hoài Dã phản bác: “Điều đó không có nghĩa là sẽ không gặp nguy hiểm, dù sao anh cũng lo.” Thịnh Đằng Vi cười, bảo anh lo lắng thừa thãi, vậy sau này cô không trang điểm ra ngoài nữa là được. Trì Hoài Dã lại bảo: “Em trang điểm hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến vẻ đẹp của em.” Thịnh Đằng Vi không muốn kéo dài chủ đề này nữa, uống xong nước liền cầm ly vào bếp, tiện thể rửa tay. Trì Hoài Dã theo sau lại hỏi: “Nếu thật sự muốn mua xe, em thích màu gì?” Thịnh Đằng Vi không quay lại nhìn anh, chỉ là động tác rửa tay khựng lại một chút, suy nghĩ rồi đáp: “Nếu thật sự muốn mua, thì màu hồng dịu dàng đi.” Cô nhớ chiếc Porsche hồng nhạt của Lê Sanh rất đẹp. Trì Hoài Dã không nói gì nữa, tiến lên ôm cô từ phía sau. Thịnh Đằng Vi ngạc nhiên, hơi nghiêng đầu nhìn anh, hỏi sao đột nhiên lại thế này, Trì Hoài Dã đáp không có gì, chỉ muốn ôm một chút. Thịnh Đằng Vi lại không tin lắm, hỏi có phải anh lại định làm trò gì xấu không, Trì Hoài Dã vùi đầu vào cổ cô, nói khẽ là thật sự không có. Thịnh Đằng Vi vẫn không tin, dùng khuỷu tay đẩy đẩy anh: “Chắc chắn không có chuyện tốt đâu.” Trì Hoài Dã trầm giọng nói: “Anh thật sự chỉ đơn thuần muốn ôm một chút thôi, hay là Vi Vi lại nghĩ xa rồi?” Thịnh Đằng Vi: “…” Tốt nhất là vậy. “Thật sự chỉ đơn thuần muốn ôm em thôi, không có gì khác.” Giọng Trì Hoài Dã dịu dàng và rất nhẹ nhàng. Cũng không trách Thịnh Đằng Vi muốn hiểu sai ý anh, ai bảo bình thường anh chẳng đàng hoàng gì, có cơ hội là không an phận. Mãi đến khi Thịnh Đằng Vi rửa sạch bọt xà phòng trên tay, Trì Hoài Dã mới buông cô ra, xoay người cô lại đối diện mình, cúi đầu, áp trán mình vào trán cô. Thịnh Đằng Vi bị hành động bất ngờ của anh làm cho hơi bối rối, vừa nãy không phải còn bảo chỉ đơn thuần ôm thôi sao, giờ lại định làm gì đây? “Vi Vi.” Trì Hoài Dã gọi khẽ tên cô. “… Ừm?” Thịnh Đằng Vi hơi ngơ ngác đáp lại. Ánh mắt Trì Hoài Dã dịu dàng mà nghiêm túc, giọng vẫn nhẹ nhàng: “Anh muốn mua cho em một chiếc xe.”