Thịnh Đằng Vi giật mình, rồi lắc đầu cười: “Em thật sự không cần đâu. Anh thấy Lê Sanh có xe mới nên mới nảy ra ý định này phải không?” Trì Hoài Dã thành thật gật đầu công nhận. Thịnh Đằng Vi nhẹ nhàng đẩy anh ra, vừa bước đi vừa nói: “Thôi bỏ đi, với lại nếu thật sự muốn mua xe, em cũng tự mua được mà.” Những năm qua, cô cũng đã để dành được kha khá tiền, không cần dựa vào Thịnh Bội Già cô vẫn có thể sống tốt. Chỉ là trong mắt Thịnh Bội Già, cô rời khỏi nhà họ Thịnh thì không thể tự lo liệu được mà thôi. Nếu không phải vì tình mẫu tử, không đành lòng để Thịnh Bội Già ở một mình, có lẽ cô đã rời khỏi nhà họ Thịnh từ lâu rồi. Trì Hoài Dã đuổi theo: “Em cứ giữ tiền của mình đi, anh muốn mua xe cho em, đừng từ chối anh.” Thịnh Đằng Vi đáp: “Thật sự không cần đâu, em không có ham hố gì về xe cả. Nếu anh muốn mua quà, mua cho em bó hoa là được rồi.” “Hoa à?” “Ừ, em không cần gì nhiều, tặng em hoa là được.” Nói xong, Thịnh Đằng Vi lên lầu hai. Trì Hoài Dã nhìn theo bóng lưng cô lên lầu, trong lòng lại nảy sinh vài ý tưởng mới. Suy nghĩ một lúc, anh lấy điện thoại ra từ túi quần, vừa xem vừa đi về phía ghế sofa. Ngồi xuống sofa, Trì Hoài Dã với lấy bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu ngậm trên môi rồi bật lửa châm thuốc. Làn khói xanh nhạt bay lơ lửng, ánh mắt Trì Hoài Dã sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nội dung trên điện thoại, thỉnh thoảng ngón tay thon dài gõ nhẹ vài cái. Không biết hút bao nhiêu điếu, cuối cùng anh mới đứng dậy dập tắt tàn thuốc, cầm chìa khóa xe trên bàn rồi ra cửa. Khi anh quay về đã hơn 9 giờ tối. Thịnh Đằng Vi lúc trước lên lầu tắm rửa xong thì leo lên giường chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy trời đã tối đen. Cô ngồi dậy xoa xoa cổ hơi mỏi vì ngủ, rồi xuống lầu. Vừa hay gặp Trì Hoài Dã từ trong bếp đi ra. Giọng Thịnh Đằng Vi còn mang chút lười biếng của giấc ngủ: “Anh vừa đi đâu về à?” Cô liếc nhìn chiếc áo khoác mỏng trên người anh. Trì Hoài Dã vừa mở lon nước ngọt uống một ngụm mới nói: “Anh ra ngoài gặp bạn có chút việc, giờ đã giải quyết xong rồi.” Thịnh Đằng Vi ừ một tiếng, cũng không hỏi kỹ hơn. Bên biệt thự phong cách Tây, Thịnh Bội Già bắt đầu để ý đến những động thái của Tạ Văn Uyên, quan sát xem ông ta có hành động hay thói quen kỳ lạ nào không. Nhưng dù đã theo dõi một thời gian dài, bà vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường. Kể từ hôm cảm thấy không khỏe đó, Tạ Văn Uyên còn về nhà sớm hơn thường ngày, cũng không cãi vã với Thịnh Bội Già, cuộc sống chung có vẻ vẫn như trước. Nhưng Thịnh Bội Già vẫn cảm thấy thái độ của Tạ Văn Uyên đối với bà không còn như xưa. Dường như ông trở nên trầm lặng và ít nói hơn rất nhiều. Trong bữa tối, Thịnh Bội Già ngồi đối diện Tạ Văn Uyên ăn cơm, không khí trên bàn ăn có phần lạnh lẽo. Thịnh Bội Già cảm thấy ăn không biết mùi vị gì, cuối cùng không nhịn được nữa: “Sao dạo này ông ít nói thế? Có phải ông có điều gì không hài lòng với tôi không?” Tạ Văn Uyên uống hai ngụm canh, lạnh nhạt đáp “không”. Thịnh Bội Già không tin, tiếp tục hỏi tại sao dạo này ông ta lại lạnh nhạt với bà như vậy. Tạ Văn Uyên nói: “Dạo này tôi hơi mệt.” Ông ta muốn lấy cớ mệt mỏi để qua chuyện, nhưng làm sao có thể lừa được Thịnh Bội Già dễ dàng như vậy. Thịnh Bội Già cau mày, đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Tạ Văn Uyên: “Ông có gì mà mệt chứ? Công việc của Đằng Già thời gian này đều do tôi xử lý, có cần đến ông đâu.” Tạ Văn Uyên ngước mắt nhìn bà: “Thế còn những bữa tiệc xã giao tôi không đi hay sao?” Thịnh Bội Già: “Bây giờ không cần ông nữa,tôi không muốn chồng tôi cứ suốt ngày ở bên ngoài như thế.” Cái thái độ quyền uy đó của bà lại xuất hiện. Tạ Văn Uyên nhíu mày, nói một câu “không nói lý”. Thịnh Bội Già hừ lạnh một tiếng, có phần tức giận: “Sao hả? Chê tôi phiền? Ông đừng quên địa vị của ông bây giờ, có thể xuất hiện với các người địa vị cao đều là công của tôi cả. Nếu không phải tôi thường xuyên dẫn ông đi đây đi đó, ông nghĩ dựa vào cái gì mà được họ để mắt tới?” Lời Thịnh Bội Già nói quả là sự thật. Nếu không có bà, Tạ Văn Uyên không thể nào có cơ hội xuất hiện trên các sân khấu danh giá như bây giờ. Nhưng những lời này, đối với một người đàn ông mà nói, nghe vẫn khó chịu, khiến lòng tự trọng bị tổn thương. Sắc mặt Tạ Văn Uyên trầm xuống, ông tháo kính đặt lên bàn, ngước mắt nhìn thẳng Thịnh Bội Già: “Em nói vậy hơi khó nghe đấy.” Thịnh Bội Già lại hừ một tiếng: “Còn có những câu khó nghe hơn nữa. Ông chọc tôi không hài lòng, tôi còn có thể nói nhiều hơn.” “Tôi no rồi,em cứ ăn đi.” Tạ Văn Uyên im lặng một lát rồi đặt đũa xuống, đứng dậy lên lầu hai. Thịnh Bội Già ghét nhất là bị người khác đối xử như vậy, lập tức nổi nóng, bắt đầu mắng theo Tạ Văn Uyên lên lầu. Bà không chấp nhận được. Rõ ràng là nhờ bà, Tạ Văn Uyên mới có thể có địa vị như bây giờ, dựa vào đâu mà giờ ông ta lại dám tỏ thái độ với bà? Hay là những điều ân cần, thông cảm trước đây đều chỉ là giả dối? Tạ Văn Uyên về phòng, đóng cửa lại, bực bội dựa lưng vào cửa, thở dài một hơi, rồi đi về phía giường ngả người xuống. Những lời Thịnh Bội Già nói khiến ông ta cảm thấy tổn thương lòng tự trọng ghê gớm. Thịnh Bội Già quyền uy như vậy, ông ta càng ngày càng không thích, vẫn là phụ nữ dịu dàng, chu đáo tốt hơn. Tạ Văn Uyên trở mình, bực bội kéo kéo cà vạt, rồi cởi hai cúc tay áo sơ mi. Một lúc sau, tiếng mắng của Thịnh Bội Già mới dần dần ngừng. Không bao lâu, bà lộc cộc bước lên lầu trong đôi giày cao gót. Vào phòng thấy Tạ Văn Uyên nằm dài trên giường, bà càng tức giận hơn, bước nhanh lại kéo ông ta dậy, bảo đừng có nằm giả chết. Tạ Văn Uyên cuối cùng cũng không kiềm chế được, hất tay bà ra, khiến Thịnh Bội Già suýt ngã ngửa. Ông ta nghiến răng: “Làm gì nữa?” Thịnh Bội Già tức giận, bà trừng mắt nhìn Tạ Văn Uyên, giọng điệu rất khó chịu: “Tôi làm gì ư? Tôi có thể làm gì? Bây giờ ông còn muốn động tay động chân với tôi nữa đúng không?” Tạ Văn Uyên ngồi dậy, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét, rất nhanh đã biến mất. Giọng ông ta cũng không được tốt đẹp gì: “Tôi không có động tay động chân, tôi đâu cố ý.” “Ông chính là cố ý, có phải ở ngoài ông có người khác khôn nên bây giờ mới đối xử với tôi như vậy?” Tạ Văn Uyên cố nén cơn giận, lạnh lùng đáp không. Thịnh Bội Già hiển nhiên không tin, bà nói: “Tốt nhất là vậy. Đừng để tôi thấy ông lăng nhăng với người phụ nữ nào. Nếu không, những gì ông có được bây giờ, tôi sẽ lấy lại hết. Tôi còn có việc phải ra ngoài một chuyến, khi về sẽ tính sổ với ông sau!” Ở dưới lầu, bà nhận được điện thoại của Kỳ An Lâm, nói hôm nay mấy người bạn cũ tụ tập, hỏi bà có muốn đến tham gia không. Tất nhiên là bà muốn đi. Sau khi Thịnh Bội Già rời đi, căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh. Tạ Văn Uyên nhắm mắt nằm xuống lần nữa, muốn nghỉ ngơi một lát. Ông thật sự mệt mỏi với Thịnh Bội Già, cả về thể xác lẫn tinh thần. Nằm một lúc vẫn không ngủ được, Tạ Văn Uyên mở mắt, ngồi dậy đấm xuống giường, rồi đứng lên ra khỏi phòng, đẩy cửa phòng bên cạnh đi vào.