Say Hương Hồng - Củ Củ Miêu

Chương 127

Lần này, Thịnh Đằng Vi thực sự kiệt sức. Cô chỉ muốn nhắm mắt ngủ vì quá mệt mỏi. Trì Hoài Dã dịu dàng hôn lên trán cô, đứng dậy nhặt những món đồ vừa rơi xuống sàn. Anh vào phòng tắm, tiếng nước chảy vọng ra. Chẳng mấy chốc, anh đã quay lại với chiếc khăn ướt để giúp Thịnh Đằng Vi dọn dẹp. Sau khi được Trì Hoài Dã chăm sóc xong, Thịnh Đằng Vi vẫn cảm thấy cần vào phòng tắm một chút. Cô lo lắng về lần “thất bại” thứ hai của họ. Khi trở ra, cảm giác say nhẹ của cô đã gần như tan biến. Lần này Trì Hoài Dã không còn tựa cửa sổ hút thuốc nữa, mà đang ngồi thoải mái trên sofa với điếu thuốc trên tay. “Cảm giác thế nào khi hút điếu thuốc sau khi xong việc?” Thịnh Đằng Vi không nhịn được hỏi khi liếc nhìn anh. Gương mặt điển trai của Trì Hoài Dã chìm trong làn khói mỏng. Anh trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Khó diễn tả lắm… một cảm giác thư giãn.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Có lẽ là một dạng thỏa mãn khác trong màn sương khói này.” Thịnh Đằng Vi nửa hiểu nửa không, tiến lại gần lấy điếu thuốc từ tay anh và đưa lên môi hút một hơi. Vị nicotine nồng đậm khiến cô ho sặc sụa vài tiếng, nước mắt trào ra. Lần thứ ba rồi mà cô vẫn không quen được với mùi vị này. Nhưng cô rất thích nhìn Trì Hoài Dã khi anh hút thuốc, thích cả mùi thuốc lá vương trên người anh. Không hiểu sao khi hòa quyện với hơi thở của anh, nó lại trở nên dễ chịu đến lạ. Trì Hoài Dã đứng dậy lấy lại điếu thuốc từ tay cô, ngậm vào môi hút một hơi, rồi không quên rót cho cô một ly nước để giải khát. Thịnh Đằng Vi nhăn mặt uống nửa ly nước, đặt cốc xuống rồi lại nhìn điếu thuốc trên môi anh: “Em chẳng thấy nó có gì dễ chịu cả.” Trì Hoài Dã cười: “Em không biết hút nên mới thấy khó chịu thôi.Ngủ thôi, khuya rồi.” Anh hút hơi cuối cùng, dập tắt điếu thuốc rồi lên giường kéo cô vào lòng, ôm cô từ phía sau và không quên khẽ cắn vành tai nhạy cảm của cô. Thịnh Đằng Vi rên khẽ vì ngứa: “Đừng nghịch nữa.” Cô vốn chịu không nổi những trò đùa nhỏ kiểu này của Trì Hoài Dã, nó khiến tim cô ngứa ngáy khó chịu. Trì Hoài Dã ngoan ngoãn dừng lại, ghé vào tai cô thì thầm: “Ngủ ngon.” Thịnh Đằng Vi nhắm mắt. Nhưng cô không tài nào ngủ được, cứ trở mình liên tục. Trì Hoài Dã bị những cử động nhỏ của cô đánh thức, lẩm bẩm hỏi sao cô vẫn chưa ngủ. Thịnh Đằng Vi nghe tiếng, xoay người đối diện Trì Hoài Dã, nhìn đường nét sâu sắc trên gương mặt anh dưới ánh sáng mờ nhạt: “Em ngủ không được.” Rõ ràng đã bị anh làm cho mệt nhoài hai lần, vậy mà giờ lại tỉnh táo đến kỳ lạ, điều này khiến cô có chút buồn bực. Trì Hoài Dã mở mắt, nhìn cô chăm chú một giây rồi cúi xuống hôn lên trán cô. “Sao lại ngủ không được? Muốn anh dỗ em ngủ không?” Thịnh Đằng Vi do dự một chút, thấy mình đánh thức anh cũng không hay nên lắc đầu: “Thôi ạ.” Dù đang buồn ngủ nhưng Trì Hoài Dã vẫn không đành lòng để cô thao thức một mình. Không đắn đo gì, anh vươn tay ôm chặt Thịnh Đằng Vi vào lòng, một tay xoa lưng cô, vỗ nhẹ như dỗ trẻ nhỏ. Giọng trầm của anh vang lên, nhuốm màu buồn ngủ: “Anh phải làm gì thì em mới ngủ được đây?” Thịnh Đằng Vi tham lam hít hương thơm từ người anh, nghiêm túc suy nghĩ: “Hay là anh kể gì cho em đi, nghe giọng anh em sẽ ngủ nhanh thôi.” “Thần kỳ vậy sao?” Anh cười khẽ. “Hơi thần kỳ một chút” Thịnh Đằng Vi đáp. Trì Hoài Dã bật cười thành tiếng, cơn buồn ngủ tan đi đôi chút. Anh bất đắc dĩ hỏi: “Vậy Vi Vi muốn nghe anh kể gì?” “Em cũng không biết nữa…” Thịnh Đằng Vi lúng túng. Không khí chìm vào tĩnh lặng. Một lúc sau, như chợt nhớ ra điều gì, Thịnh Đằng Vi ngẩng đầu hỏi trong bóng tối: “Ly rượu hôm đó, ‘falling in love at first sight’, yêu từ cái nhìn *****ên, vậy khi anh đặc biệt gọi cho em ly đó, là anh đã yêu em từ cái nhìn *****ên phải không?” Như thể mọi cô gái đều thích hỏi những câu kiểu này, tìm kiếm sự xác nhận vị trí của mình trong trái tim người đàn ông họ yêu. Không ngờ Thịnh Đằng Vi lại hỏi về chuyện xa xôi như vậy, Trì Hoài Dã không phủ nhận, chỉ khẽ “ừm” một tiếng. Ngón tay anh ***** mái tóc Thịnh Đằng Vi, dịu dàng nói: “Thực ra đó không phải lần *****ên anh gặp em.” Thông tin này quá bất ngờ, Thịnh Đằng Vi hơi ngớ ra, ngập ngừng một lúc mới hỏi có phải trước đó anh đã gặp cô ở quán bar rồi mới tiến tới làm quen không. Trì Hoài Dã lắc đầu. “Lần *****ên anh gặp em là trên điện thoại của bà nội. Bà chơi mạng xã hội, lướt thấy video em mặc sườn xám.Sau đó tình cờ bà lướt thấy một video em đeo kính, bảo là em xinh đúng ý bà, nên nhờ dì An lưu video lại rồi gửi cho anh.” Lúc đó khi xem, anh thấy em không chỉ hợp ý bà mà còn rất hợp ý anh nữa. Sau đó anh còn đặc biệt tạo một tài khoản chỉ để theo dõi mình cô. “Rồi sao nữa?” Lúc này Thịnh Đằng Vi hoàn toàn tỉnh ngủ, cô có cảm giác như đang xem drama của chính mình vậy. Cô vẫn luôn tưởng Trì Hoài Dã yêu cô từ cái nhìn *****ên ở quán bar, nào ngờ còn sớm hơn thế, lại còn bắt đầu từ một video. “Rồi sao à? Anh không ngờ lại gặp được em ở quán bar ngày hôm đó. Sau đó để thu hút sự chú ý của em, anh đã gọi cho em một ly cocktail đặc biệt. Rồi vừa hay trời mưa, anh có cơ hội đưa em về nhà, rồi sau đó…” Chính là cây dù và chiếc áo khoác ấy. Trì Hoài Dã kể, anh vốn định từng bước một tiến tới, nào ngờ đêm mưa hôm đó cô lại chủ động trêu chọc anh, anh thực sự không thể cưỡng lại được, đành phải chiều theo cô thôi. Thịnh Đằng Vi nghe anh kể, giọng điệu kỳ kỳ quặc quặc, cô cười đến run cả vai: “Ra là vậy.” “Nhưng mà sao lại bảo là không thể cưỡng lại được chứ, anh hoàn toàn có thể từ chối mà.” Trì Hoài Dã mò mẫm tìm môi cô, chạm nhẹ đầy lưu luyến, mỉm cười nghiêm túc nói: “Nếu anh từ chối thì còn là đàn ông nữa không?” Thịnh Đằng Vi nắm được lỗ hổng trong lời nói của anh: “Vậy ý anh Trì là, nếu là một cô gái khác cũng đối xử với anh như vậy, anh cũng sẽ thuận theo luôn đúng không?” Trì Hoài Dã ôm eo cô, nhấc chân đè lên: “Câu này trả lời thế nào cũng sai cả.” Thịnh Đằng Vi cười nhìn anh: “Vậy anh trả lời hay không trả lời?” Trì Hoài Dã nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi nhìn cô với vẻ mặt nghiêm trang trong bóng tối. “Là ông trời sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, hormone của anh đã chọn em, nên đêm đó, mọi chuyện xảy ra đều là định mệnh đã sắp đặt sẵn, anh nhất định không thể từ chối em được.” — hormone của anh đã chọn em Thịnh Đằng Vi rung động trong lòng, cách nói này khiến cô không biết đáp lại thế nào. Nhưng dù sao cô vẫn thấy vui. Rốt cuộc những lời như thế, đúng là trả lời thế nào cũng sai. Người của số mệnh, cô tin rằng đó là trời cao định sẵn, không ai có thể thay đổi được. Đời này nên là ai thì sẽ là người đó. Trì Hoài Dã lại nói: “Vi Vi, có những người, gặp một lần đã mơ về tương lai cùng họ, nhưng cũng có những người, gặp bao nhiêu lần cũng vô ích.” “Giống như anh gặp em, một lần là đủ rồi.”

Bình Luận (0)
Comment