Thịnh Đằng Vi ngủ đến 10 giờ sáng thì bị điện thoại đánh thức, cô dụi đôi mắt ngái ngủ, mơ màng vươn tay lấy điện thoại dưới gối. Nhìn thấy tên người gọi là Kỳ Cảnh, đôi mày thanh tú không tự chủ nhíu lại, do dự vài giây mới bắt máy. Đầu dây bên kia vừa kết nối, còn chưa kịp để cô lên tiếng hỏi chuyện gì, đã nói một tràng dài với giọng điệu có phần dồn dập. Cúp máy xong, Thịnh Đằng Vi nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, một lúc lâu sau mới xốc chăn nhanh chóng xuống giường. Cô mặc quần áo chỉnh tề, vội vàng vào phòng tắm rửa mặt. Khi xuống lầu, vừa lúc gặp Trì Hoài Dã từ bên ngoài mua bữa sáng trở về, bởi vì tối qua hai người đều ngủ rất muộn, tủ lạnh cũng không có nguyên liệu nấu ăn, Trì Hoài Dã đành phải ra ngoài mua. Trì Hoài Dã thấy Thịnh Đằng Vi vội vội vàng vàng, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì vậy?” “Em…” Thịnh Đằng Vi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định nói cho anh biết, “Tạ Văn Uyên đã cuỗm đi một số tiền lớn của Đằng Già, ông ta lợi dụng lý do bổ sung vốn, từ bên tài vụ rút ra không ít tiền, hiện tại có vài chuỗi tài chính không bù đắp kịp.” Khi Kỳ Cảnh nói những chuyện này cho cô, cô thực sự đã bị sốc, cô chưa từng nghĩ tới Tạ Văn Uyên không chỉ có mặt biến thái kia, mà còn dám nhắm vào Đằng Già. Trì Hoài Dã nghe xong, sắc mặt ngưng trọng hơn, anh hỏi đã báo cảnh sát chưa. Thịnh Đằng Vi nói vô ích, có ủy quyền của Thịnh Bội Già trước đó, chuyện này được xem là vấn đề nội bộ, cô còn nói, chủ yếu là sau này mới phát hiện ra trợ lý tài vụ có quan hệ mờ ám với Tạ Văn Uyên, về mặt cho vay, cô ta đã giúp Tạ Văn Uyên qua mặt được tổng giám đốc tài vụ. “Vậy bây giờ phải làm sao?” Trì Hoài Dã hỏi. Phương diện này không phải lĩnh vực của anh, anh cũng không thể đưa ra bất kỳ kiến nghị nào. Thịnh Đằng Vi lắc đầu, “Nói ra thật nực cười, em không hiểu rõ về Đằng Già, em nghe Kỳ Cảnh nói, hiện tại là trong tài khoản công ty có một số khoản tiền chưa đến thời gian thu hồi, có một phần là đến thời gian bổ sung vốn, nhưng mà tài chính lưu động không kịp, bất quá chuyện này ba anh ấy và mấy người bạn cũ của mẹ em, đều đã ra tay giúp đỡ Đằng Già, phương diện tài chính hẳn là không thành vấn đề.” Cô dừng một chút, mới nói, chủ yếu là bây giờ Thịnh Bội Già bị tức giận đến mức phải nhập viện, cô phải đến bệnh viện thăm bà ấy. Cho dù trong lòng cô không tha thứ cho Thịnh Bội Già, nhưng dù sao Thịnh Bội Già vẫn là mẹ cô, cô không thể làm ngơ khi Thịnh Bội Già xảy ra chuyện. Trì Hoài Dã đưa bữa sáng cho cô, lấy một chiếc áo khoác mỏng từ trên giá treo đồ mặc vào, nói sẽ đi cùng cô. Thịnh Đằng Vi gật đầu. Trì Hoài Dã bảo cô ăn chút gì đó trên xe, tuy rằng cô không có khẩu vị, nhưng vẫn nghe lời ăn một chút. Đến quầy y tá hỏi phòng bệnh của Thịnh Bội Già, Thịnh Đằng Vi kéo Trì Hoài Dã đi tìm. Khi họ đến cửa phòng bệnh, một y tá vừa vặn từ bên trong đi ra, hiểu rõ hai người đến thăm bệnh, dặn dò rằng bệnh nhân vừa mới ngủ, liền rời đi. Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã đẩy cửa đi vào, khẽ khàng, chỉ thấy Thịnh Bội Già nằm trên giường bệnh, trên môi không có một tia huyết sắc, không có lớp trang điểm tinh xảo che lấp, bà ấy tái nhợt tiều tụy vô cùng. Cũng chính vào giờ khắc này, Thịnh Đằng Vi cảm thấy Thịnh Bội Già thực sự có chút thua cuộc trước năm tháng, không có lớp trang điểm tinh xảo, trên người bà ấy thiếu đi khí thế mạnh mẽ, lại có thêm vài phần dịu dàng. Nhìn khuôn mặt của Thịnh Bội Già, Thịnh Đằng Vi trong nháy mắt có chút hoảng hốt, phảng phất nhớ lại mẹ cô khi gia đình còn êm ấm. Khi đó, Thịnh Bội Già thực sự dịu dàng và thấu hiểu, không có vẻ mạnh mẽ như bây giờ. Thịnh Bội Già hô hấp đều đều, dường như ngủ rất say. Thịnh Đằng Vi nắm tay Trì Hoài Dã đến gần, ngồi xuống trên ghế sofa, cô không quấy rầy Thịnh Bội Già, chỉ yên lặng ngồi trên ghế. Đợi hơn một giờ, Thịnh Bội Già không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào, hai người mới rời khỏi bệnh viện. Xe đi ngang qua một siêu thị đồ tươi sống trên đường Cư Viên, Thịnh Đằng Vi bảo Trì Hoài Dã dừng xe, cùng cô vào mua một ít nguyên liệu nấu ăn, cô nói ngày mai sẽ nấu cho Thịnh Bội Già một ít canh dinh dưỡng. Mua đồ xong lên xe, Trì Hoài Dã nghiêng đầu nhìn Thịnh Đằng Vi, thở dài, nói cô rõ ràng rất lo lắng, tại sao không ở lại bệnh viện thêm một lát. Thịnh Đằng Vi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Em lo lắng cho bà ấy không có nghĩa là em tha thứ cho những gì bà ấy đã làm với em trước đây, em chỉ đang làm tròn bổn phận của một người con gái mà thôi.” Khi nói chuyện, cô vô thức nắm chặt bàn tay có vết sẹo, đó là vết thương do Thịnh Bội Già gây ra, không được xử lý kịp thời, dẫn đến việc để lại một vết sẹo có chút khó coi. Mỗi khi thêu thùa, cô vô tình nhìn thấy vết sẹo kia, đều sẽ gợi lên đoạn ký ức đen tối kia, cô nghĩ đến sự kiểm soát ***** của Thịnh Bội Già, đáy lòng liền sẽ quặn thắt. Trì Hoài Dã không nói gì nữa, khởi động xe về nhà. Anh không thể dùng lập trường của mình để khuyên Thịnh Đằng Vi, bởi vì người bị tổn thương không phải là anh, anh cũng biết rõ vết thương kia đã ảnh hưởng đến Thịnh Đằng Vi lớn đến mức nào, rốt cuộc đã đẩy cô đến bước đường tự sát. Ngày hôm sau, Trì Hoài Dã lại cùng Thịnh Đằng Vi đến bệnh viện thăm Thịnh Bội Già, còn mang theo canh dinh dưỡng, nói thẳng ra, nồi canh này là do Trì Hoài Dã nấu, Thịnh Đằng Vi chỉ đứng bên cạnh phụ giúp, tiện thể học hỏi. Khi họ vào cửa, Thịnh Bội Già vẫn còn đang ngủ. Sắc mặt Thịnh Bội Già trông vẫn không tốt, giống hệt như ngày hôm qua. Họ vừa mới bước vào, y tá liền theo sau đi vào. Rất nhanh, Thịnh Bội Già bị y tá đánh thức, thay kim truyền mới, liền dặn dò bà ấy nên ăn chút bữa sáng rồi uống thuốc. Thịnh Bội Già mơ hồ mở mắt, khi y tá nghiêng người, bà nhìn thấy Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã đang ngồi trên ghế sofa nhìn mình, không khỏi ngây người. Bà không ngờ họ sẽ đến bệnh viện thăm mình. Y tá làm xong mọi việc, Thịnh Bội Già mới hoàn hồn, đôi môi khô khốc mấp máy, giọng nói có chút khàn khàn: “Hai đứa… Sao lại đến đây?” Bà nhớ rõ chuyện bà bị tức giận đến mức nhập viện dì Mai không hề hay biết, làm sao họ lại biết bà ở bệnh viện mà đến thăm? Thịnh Đằng Vi thu hồi tầm mắt, vẻ mặt nhàn nhạt mở hộp giữ nhiệt, đổ canh ra, đứng dậy đi về phía Thịnh Bội Già. “Hoài Dã có nấu chút canh, mẹ uống trước một chút, rồi ăn gì đó rồi uống thuốc.” Giọng nói của cô nhàn nhạt, lọt vào tai Thịnh Bội Già, như bị một cây kim đâm vào. Thịnh Bội Già không lập tức nhận lấy bát canh trong tay Thịnh Đằng Vi, bà nhìn Thịnh Đằng Vi, hốc mắt trong nháy mắt liền ươn ướt. Thịnh Đằng Vi nhìn thấy vẻ mặt của bà, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, rất nhanh lại giãn ra. Thịnh Bội Già thanh âm có chút run rẩy, “Không ngờ con sẽ đến thăm mẹ…” Thịnh Đằng Vi mím môi, giọng nói vẫn đạm mạc, “Nếu mẹ không muốn ăn canh, thì còn có món khác, nếu vẫn không muốn ăn, thì thôi vậy.” “Không, mẹ uống.” Thấy Thịnh Đằng Vi định xoay người rời đi, Thịnh Bội Già vội vàng giữ lấy vạt áo cô, nhận lấy bát canh từ tay cô, một tay vịn vào mép giường, chậm rãi uống canh. Rốt cuộc vẫn là có chút mềm lòng, Thịnh Đằng Vi đỡ bà ngồi dậy, để bà có thể ăn canh thoải mái hơn một chút. Trì Hoài Dã ngồi trên ghế sofa nhìn dáng vẻ lúng túng của hai mẹ con, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.