Rời khỏi bệnh viện, Trì Hoài Dã liền đưa Thịnh Đằng Vi đến xưởng may sườn xám của cô, dọc đường đi, Thịnh Đằng Vi gần như không nói câu nào. Gần đến cổ trấn, Trì Hoài Dã một tay cầm lái, vươn tay còn lại nắm lấy tay Thịnh Đằng Vi. Hỏi cô, “Buổi tối muốn ăn gì?” “Gì cũng được.” Thịnh Đằng Vi thất thần trả lời. “…” Trì Hoài Dã nghiêng đầu nhìn cô, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước, thong thả lái xe. Vài phút sau, xe đến cửa xưởng may. Thịnh Đằng Vi tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, lại bị Trì Hoài Dã kéo lại, thuận thế kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, mới buông cô ra. Thịnh Đằng Vi ngẩng mắt đối diện với đôi mắt của Trì Hoài Dã, trong mắt anh không hề che giấu sự đau lòng dành cho cô, trái tim cô đột nhiên run lên. Không đợi cô lên tiếng, giọng nói trầm thấp của Trì Hoài Dã vang lên trước. Anh nói, “Vi Vi, em quá lương thiện, vẫn sẽ nghĩ đến việc làm tròn bổn phận của một người con, nhưng bất kể em lựa chọn thế nào, anh vĩnh viễn đứng về phía em.” Thịnh Đằng Vi nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, cuối cùng, khẽ gật đầu. Cô ôm Trì Hoài Dã một cái, mới mở cửa xe xuống xe, đi về phía xưởng may được một bước, cô lại quay đầu lại, mỉm cười với Trì Hoài Dã vẫn đang nhìn mình, nói: “Buổi tối muốn ăn cà ri gà anh làm, những món khác gì cũng được.” “Được.” Trì Hoài Dã cười cười, đáp ứng. Nhìn bóng dáng Thịnh Đằng Vi đi vào trong xưởng, Trì Hoài Dã mới khởi động xe chầm chậm rời đi. “Chị Vi, lại là anh Trì nhà chị đưa chị đến à?” Nhân viên trong tiệm nhìn thấy Thịnh Đằng Vi, lập tức sáp lại cười nói chuyện phiếm. Thịnh Đằng Vi gật gật đầu, “Ừ.” Một nhân viên khác hâm mộ nói, “Thích thật, ngày nào cũng đúng giờ đến đón chị, không giống bạn trai em, có khi nhờ vả một chút, đều như muốn lấy mạng anh ta, đúng là so sánh người với người chỉ muốn tức ch·ết.” Nhân viên bắt đầu câu chuyện trước đó nói đùa, “Bạn trai cậu nếu không thay đổi được, cậu tính thế nào?” “Cậu nói không sai, tớ về liền chia tay với anh ta.” “Về rồi cậu chắc chắn sẽ không nỡ.” “Ha ha ha, chỉ có cậu là hiểu rõ.” “…” Đùa giỡn một lát, mọi người lại bắt đầu bận rộn với công việc, phân công hợp lý, tiến độ công việc hàng ngày rút ngắn một nửa. Buổi chiều 3 giờ, xưởng may có một người phụ nữ cao gầy đến, dung mạo lai tây, cô ấy mặc một chiếc áo croptop hở bụng, thân dưới là một chiếc váy xẻ tà cao thiết kế bất quy tắc, toàn bộ màu đen, cộng thêm mái tóc ngang xương quai xanh, chuẩn phong cách ngự tỷ. Cô ấy vừa bước vào xưởng may, liền thu hút sự chú ý của mọi người, động tác trên tay Thịnh Đằng Vi cũng dừng lại, cô lên tiếng chào hỏi. Người phụ nữ lai tây nhìn quanh một vòng, sau đó lập tức đi đến quầy lễ tân, cất tiếng nói tiếng Trung lưu loát, “Tôi thấy trên Tiểu Hồng Thư có xưởng may sườn xám TY, là ở đây phải không?” TY, là tên Thịnh Đằng Vi sau này dùng chữ cái trong tên mình và Trì Hoài Dã ghép lại. Thịnh Đằng Vi đứng dậy, nhìn người phụ nữ xinh đẹp lai tây trước mặt, gật đầu, nở nụ cười lễ phép, “Chị muốn đặt may sườn xám phải không?” Người phụ nữ lai tây đánh giá Thịnh Đằng Vi, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm, rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thản, cô ấy gật đầu, “Đúng vậy, cần đặt may hai bộ, chị dâu tôi rất thích sườn xám cô làm, đã theo dõi cô từ lâu, tôi vừa hay đến đây du lịch. Nên đến xem thử.” Không ngờ thật sự bị cô ấy tìm được xưởng may sườn xám này. Thịnh Đằng Vi hỏi cô ấy hai bộ đều là cô ấy mặc, hay là trong đó một bộ là của người khác. Người phụ nữ lai tây nói, “Một bộ là của chị dâu tôi, chị ấy đã đo số đo trước rồi, tôi còn chưa có, phải phiền cô giúp tôi đo, còn về kiểu dáng, cô giúp tôi quyết định đi.” Cô ấy vốn không muốn đặt may sườn xám, nhưng xem những video mà chị dâu cô ấy gửi, cô xem nhiều lần, lại cảm thấy sườn xám thủ công này không tệ. “Không thành vấn đề.” Thịnh Đằng Vi *****ên là gọi nhân viên trong tiệm đi pha một ly cà phê, sau đó liền bắt đầu đo số đo cho người phụ nữ lai tây, sau đó lại lấy áo mẫu bảo cô ấy vào phòng thử đồ thử. Sau đó, căn cứ vào vóc dáng và khí chất tổng thể của người phụ nữ lai tây, Thịnh Đằng Vi lại điều chỉnh một số chi tiết cho cô ấy, đến cuối cùng bảo cô ấy đi chọn vải, bản nháp thiết kế cũng đơn giản phác họa cho cô ấy, màu sắc Thịnh Đằng Vi sẽ căn cứ vào loại vải cô ấy chọn sau đó hoàn thiện. “Trang phục khoảng mười lăm đến hai mươi ngày, chị có gấp không?” Thịnh Đằng Vi buông bút, ngước mắt hỏi người phụ nữ lai tây. Người phụ nữ lai tây cười nói, “Không gấp, cô cứ từ từ làm là được.” “Không biết chị có muốn thêm WeChat không? Bản thiết kế này tôi còn chưa hoàn thiện hoàn toàn, lát nữa tôi chụp ảnh gửi chị.” “Được, cô quét mã của tôi đi.” Nói rồi, người phụ nữ lai tây mở mã QR WeChat của mình, đưa điện thoại đến trước mặt Thịnh Đằng Vi, ý bảo cô có thể quét mã. Quét mã xong thêm bạn thành công. Bên Thịnh Đằng Vi hiển thị “Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh bạn bè của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện”. Cô theo thói quen hỏi khách hàng xưng hô thế nào, cô ghi chú lại. Người phụ nữ lai tây nói, “Tôi họ Nam.” Thịnh Đằng Vi cười nhạt nói, “Được, vậy chị Nam, sau này chị có gì muốn hỏi tôi, đều có thể tìm tôi trên WeChat.” Chị Nam cười gật đầu, nhấp một ngụm cà phê: “Vậy sau này liên lạc, nếu tôi không tiện đến lấy, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô, cô cứ gửi trực tiếp qua đường bưu điện là được.” “Vâng.” “Vậy trước mắt cứ thế đã, tôi còn phải ra sân bay.” Chị Nam đặt ly cà phê xuống, đứng dậy chào tạm biệt Thịnh Đằng Vi, rồi sải bước trên đôi giày cao gót rời khỏi tiệm. Đợi cô ấy đi rồi, hai nhân viên lập tức xúm lại chỗ Thịnh Đằng Vi buôn chuyện. “Chị gái kia nói tiếng Trung giỏi thật đấy, em còn kém xa, em còn tưởng chị ấy là người nước ngoài nói tiếng Anh cơ, mà quan trọng là chị ấy ngầu thật sự, em thích kiểu phụ nữ như này!” “Người nước ngoài nói tiếng Anh, cậu định làm tớ cười ch·ết à, tớ cũng thích kiểu phụ nữ như này, trời ơi, sao chị ấy cắt tóc ngang vai lại đẹp thế nhỉ, dáng người cũng chuẩn nữa!” “Chị Vi, chị thiết kế kiểu dáng gì cho chị ấy thế, cho bọn em xem với?” Thịnh Đằng Vi dở khóc dở cười nhìn hai người họ, ngoài miệng nói hai người nhiều chuyện, nhưng vẫn đẩy bản thiết kế đến trước mặt họ. Cô cũng vừa hay đứng dậy vận động gân cốt, ngồi lâu eo cô hơi nhức mỏi, chủ yếu là tối qua “vận động” quá sức, may mà cái eo này vẫn chưa đến nỗi nào. Đối với sức “bền” của Trì Hoài Dã, cô thật sự nể phục, nhưng đó cũng chỉ là nể trong lòng, ngoài miệng thì không bao giờ. Tối qua cô càng không phục hơn, có giỏi thì lần sau anh đừng có dùng mấy món đồ “chơi” đó hành hạ cô!