Sau khi Thịnh Bội Già trở về phòng, ý định ngủ bù của Thịnh Đằng Vi đã tan biến. Cô nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, bàn tay trong chăn nắm chặt thành nắm đấm, các khớp ngón tay trắng bệch, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. “Cuộc sống này bao giờ mới thay đổi được nhỉ? Hay là… bao giờ mới kết thúc được?” Sau một lúc trằn trọc, Thịnh Đằng Vi lại ngồi dậy, với lấy điện thoại trên đầu giường, mở danh bạ tìm số của Lê Sanh và bấm gọi. Gần như ngay lập tức, đầu dây bên kia vang lên: “Alo, Vi Vi.” Giọng Lê Sanh hơi khàn, như vừa mới tỉnh giấc, pha chút lười biếng. “Ở nhà à?” Thịnh Đằng Vi hỏi. Lê Sanh ừm một tiếng. “Mới dậy xong. Có chuyện gì vậy?” Cô ấy vừa nói vừa đứng dậy khỏi sofa để rót nước. “Ra ngoài uống một ly không?” “Bây giờ á?” Lê Sanh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp. “Nhưng tối nay tớ hứa nấu cơm cho Khương Dật rồi.” Thịnh Đằng Vi vốn không thích làm phiền người khác. “Vậy thôi, tớ đi một mình được rồi.” Lê Sanh nghe ra sự thất vọng trong giọng bạn mình. Sau một lúc suy nghĩ, cô đổi ý: “Định đi đâu uống?” Khóe môi Thịnh Đằng Vi hơi nhếch lên, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thế còn bữa tối của Khương Dật?” Lê Sanh cười: “So ra thì cậu quan trọng hơn, cơm tối không phải chỉ có hôm nay mới nấu được. Nói đi, định đi đâu?” “Vẫn chỗ cũ.” “Đêm không ngộ hả?” Lê Sanh đi boots ống cao cùng màu, dáng người yểu điệu bước xuống xe, thong thả tiến vào nhà. “Sanh Sanh lại đến tìm Vi Vi à?” Dì Mai thấy Lê Sanh ăn mặc sang trọng bước vào, không nhịn được lên tiếng hỏi. Lê Sanh nghiêng đầu cười với dì Mai, “Vâng ạ.” Thịnh Bội Già đang kéo Tạ Văn Uyên từ trên lầu xuống, vừa lúc chạm mặt Lê Sanh đang định lên cầu thang. Lê Sanh nhanh chóng đổi sang nụ cười ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi: “Dì, chú ạ.” Thịnh Bội Già khẽ gật đầu, nụ cười hơi gượng gạo. “Lại đến rủ Vi Vi đi đâu à?” Ánh mắt bà nhìn Lê Sanh có vài phần dò xét, thẩm định, như thể sợ Lê Sanh sẽ dạy hư Thịnh Đằng Vi vậy. Lê Sanh rất nhanh nhạy, làm sao không nhận ra ý tứ thăm dò đó, trong lòng thầm cười nhạt một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười ngọt ngào: “Dạ, con có triển lãm nước hoa phải tham dự, muốn rủ Vi Vi đi cùng ạ. Dì không phản đối chứ?” À, thì ra là triển lãm nước hoa. Thịnh Bội Già hơi thả lỏng, nhưng nụ cười vẫn không đạt đến đáy mắt: “Giờ này có hơi muộn rồi không?” Lê Sanh biết ngay Thịnh Bội Già sẽ nói vậy, cô tiếp tục ứng phó khéo léo: “Cũng không muộn lắm đâu ạ, với lại cơ hội này cũng hiếm có. À đúng rồi, con quên mất hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của dì, để Vi Vi đi với con tận hưởng không khí vui vẻ một chút đi ạ.” Rốt cuộc là người miệng ngọt khéo nói, Lê Sanh một phen khéo léo, lời đã nói đến mức này, Thịnh Bội Già cũng không dám nói gì thêm: “Vậy được, nhớ cẩn thận an toàn, cố gắng về sớm một chút.” “Vâng, con biết rồi ạ, để con lên gặp Vi Vi.” Nói xong, Lê Sanh lướt qua họ, để lại bóng dáng sành điệu. Thịnh Bội Già thu hồi ánh mắt, đôi mắt trầm xuống vài phần, tiếp tục kéo Tạ Văn Uyên xuống lầu. Nói thật, bà không thực sự thích Lê Sanh, nhưng Thịnh Đằng Vi chỉ có mỗi một người bạn thân này, bà cũng không dám nói gì, đành phải nhắm mắt làm ngơ. Lê Sanh vào phòng Thịnh Đằng Vi, lập tức ngả người xuống giường, nhắm mắt lại, thở phào một tiếng thư thái. Cô với tay lấy gối ôm bên cạnh che lên mặt. Thịnh Đằng Vi quan sát bạn qua gương trang điểm, không nhịn được mỉm cười: “Cậu làm sao vậy?” Lê Sanh vẫn nằm im vài giây, rồi mới bỏ gối ôm ra, ngồi dậy càu nhàu: “Mẹ cậu thật sự giống kiểu bạn trai có tính kiểm soát cao ấy, cái kiểu cậu đi đâu làm gì cũng phải hỏi cho ra nhẽ. Là người ngoài cuộc như tớ còn thấy ngộp thở, thật sự đáng sợ, kinh khủng lắm.” Động tác đeo hoa tai của Thịnh Đằng Vi khựng lại, nụ cười chua chát: “Bao nhiêu năm nay vẫn vậy thôi.” Lê Sanh thở dài: “Thật sự không chịu nổi thì cậu cắn răng dọn ra ngoài ở đi. Ở đây ngày nào cũng bị tra hỏi, mệt mỏi lắm.” Thịnh Đằng Vi giật mình. Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài, nhưng đâu phải muốn đi là đi được. Những yếu tố bên ngoài vẫn luôn ràng buộc cô, khiến cô không thể không lựa chọn tiếp tục ở lại ngôi nhà giống như nhà tù này. Đúng 10 giờ, hai người đến “Đêm không ngộ”. Chiếc Porsche của Lê Sanh vừa hay đỗ được vào một chỗ trống trước quán bar. “Chỉ hẹn mình tớ thôi à? Không rủ cả ông chủ quán bar kia sao?” Lê Sanh đẩy cửa gỗ của quán bar, nhớ đến Trì Hoài Dã, thuận miệng hỏi. Thịnh Đằng Vi lắc đầu nhẹ: “Không, hẹn anh ấy tớ sợ cậu sẽ bị bỏ rơi một xó.” Mặt cô nghiêm túc nhưng lời nói lại không mấy đứng đắn. Lê Sanh bật cười, không nhịn được đảo mắt. “Nếu cậu với anh ấy có thể tiến triển gì, tớ cam tâm tình nguyện bị bỏ rơi.” Vì hạnh phúc của chị em, cô sẵn sàng hy sinh bản thân, tình nguyện ngồi một bên làm bình hoa trang trí. Hôm nay vẫn là phong cách acoustic nhưng ánh đèn không còn mang không khí như trước, ngược lại khá tối, chỉ có thể thấy mờ mờ bóng người bên cạnh. Thiếu đi cảm giác không khí nhưng lại thêm vài phần bí ẩn. Khi đi ngang qua một ghế dài, Thịnh Đằng Vi nhờ ánh nến trên bàn thấy có người đang chơi bài, không khỏi nhíu mày. Dưới ánh đèn mờ này quả thật là thời điểm tốt nhất để tạo không khí ám muội, làm gì người khác cũng không thể thấy rõ. Ban nhạc trên sân khấu không biết là để phối hợp với không khí bí ẩn này hay sao, tất cả đều đeo mặt nạ. Từng khuôn mặt được che đậy dưới lớp mặt nạ, dưới ánh sáng mỏng manh, chỉ có thể thấy được đường nét môi. Hai người ngồi trước quầy bar gọi đồ uống, cùng im lặng đồng điệu chờ bartender pha chế, không ai mở lời trước. Vài phút sau, đồ uống của cả hai được mang ra. Thịnh Đằng Vi dùng ống hút khuấy khuấy rồi mới nhấp một ngụm. Cô gọi ly “Cô Nương” mà lần trước Trì Hoài Dã giới thiệu. Không nghĩ ngợi gì, chỉ đơn giản ngồi cùng người bạn thân nhất, nhâm nhi ly cocktail có men, nghe những bài hát Quảng Đông mang đầy tâm trạng, tâm trạng không vui dần dần được xoa dịu. Bartender liên tục liếc nhìn về phía Thịnh Đằng Vi, cuối cùng không kìm được tò mò, tranh thủ lúc rảnh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhanh chóng soạn tin nhắn vào nhóm chat công việc “Đêm không ngộ”. Rất nhanh, trong nhóm có người phản hồi. Ông chủ Chu: [Đừng nói nhảm, up ảnh lên ngay] Ông chủ Chu: [@Hoài Dã] Anh Dã : [?] Bartender thỏa mãn yêu cầu của họ, giơ điện thoại lén chụp hình Thịnh Đằng Vi đang ngồi uống rượu trước quầy bar. Nhóm chat lại náo nhiệt. Chu Thanh liên tục gửi nhiều emoji thâm thúy. Ngay sau đó liên tiếp tag @anh Dã. Ông chủ Chu: [Vi Vi của cậu lại ghé quán bar, không mau chạy đến gặp “tình cờ” à?] Ông chủ Chu: [Không qua thì lát nữa Vi Vi bị người ta tiếp cận mất] Ông chủ Chu: [Chỉ mặc mỗi chiếc sườn xám đó thôi đã khiến không ít đàn ông thèm thuồng rồi ~] Bartender tưởng đã dừng lại, không còn tin nhắn, nhưng ông chủ Chu lại gửi tiếp: [Qua màn hình tôi cũng có thể tưởng tượng được cảnh Vi Vi của cậu bị người ta liên tục tiến đến làm quen hahahahaha] Anh Dã: [? Có bệnh à? Đây là nhóm chat công việc, tôi thấy cậu thật sự muốn quay về căn phòng phong cách Syria đó đấy] Trong nhóm chat không một ai dám đứng ra cười, dù sao bartender cũng chỉ dám cười thầm trước màn hình. Họ đều biết căn hộ của Chu Thanh đang sửa sang, tạm thời ở nhờ nhà Trì Hoài Dã, nên đều hiểu “căn phòng phong cách Syria” có ý gì. Trì Hoài Dã vừa mới từ trường đua về tắm xong, mới khoác quần lót lên người thì điện thoại đặt trên bồn rửa mặt liên tục reo. Mở ra xem thì toàn là Chu Thanh nói lung tung trong nhóm. Tóc còn chưa khô, ướt nhẹp, Trì Hoài Dã mặc mỗi quần lót bước ra khỏi phòng tắm, cầm điện thoại ngồi xuống mép giường. Anh với lấy hộp thuốc và bật lửa trên đầu giường, rút một điếu thuốc, nghiêng người đặt lên môi, châm lửa. Khói thuốc lượn lờ, đôi mắt sâu thẳm của anh híp lại, môi mỏng lạnh thả một vòng khói, những ngón tay có khớp xương rõ ràng gõ dòng chữ tiếp theo trên màn hình.