Say Hương Hồng - Củ Củ Miêu

Chương 43

Thịnh Đặng Vi đặt điện thoại lên quầy bar, màn hình sáng lên dưới những ngón tay thon dài trắng muốt của cô. Tin nhắn *****ên hiện lên là câu hỏi của Trì Hoài Dã: “Em đang ở đâu?” Cô nhấp một ngụm cocktail qua ống hút, khóe môi cong nhẹ khi nhắn lại: “Quán bar của anh.” Phải đến vài phút sau, cô mới nhận được câu trả lời ngắn gọn: “Tôi đến tìm em.” Thịnh Đặng Vi tựa người, vẻ mặt lười biếng pha chút nụ cười nhẹ, rồi đặt điện thoại xuống quầy. Lê Sanh ngồi tựa hờ vào quầy bar, ánh mắt mơ màng nhìn ly cocktail màu xanh như thác nước, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nhỏ, đầu hơi nghiêng. Thịnh Đặng Vi liếc nhìn bạn, dễ dàng nhận ra vẻ thiếu hứng thú. “Cậu đang nghĩ gì vậy?” Lê Sanh im lặng, ánh mắt có chút hoang mang. Thịnh Đặng Vi thầm nghĩ, phải chăng lại vì Khương Dật? Chưa kịp hỏi, Lê Sanh đã lên tiếng trước: “Vi Vi à, cậu nói xem… tại sao người ta cứ lặp đi lặp lại những tổn thương, vẫn không chịu từ bỏ?” Giọng Lê Sanh rất nhỏ, hòa trong tiếng nhạc Quảng Đông êm dịu, nghe mơ hồ và yếu ớt đến xót xa. Thịnh Đặng Vi khựng lại. Đúng vậy, tại sao lại muốn lặp đi lặp lại bao nhiêu lần với cùng một người, cùng một nơi chốn, mà vẫn không từ bỏ? Có phải vì tất cả đều mang trong mình một tia hy vọng mong manh, nghĩ rằng có lẽ… mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn? Nhưng thực tế, kết cục luôn tệ hơn những gì ta tưởng tượng. Lê Sanh uống một ngụm lớn, vị rượu hơi đắng nhưng cũng thật thuần. “Thời gian gần đây khi hòa hợp với nhau, tớ cảm thấy Khương Dật có gì đó khác,” cô nói, “nhưng cụ thể khác ở đâu thì tớ chưa nhận ra. Cậu nói có kỳ lạ không, anh ấy bỗng nhiên quan tâm chăm sóc tớ đủ điều, còn dịu dàng nữa. Tớ thực sự nghĩ rằng có lẽ anh ấy đã thay đổi thật rồi.” “Vi Vi à, cậu nghĩ anh ấy có thật lòng với tớ không?” Thịnh Đặng Vi khẽ rung mi, mím môi trầm ngâm một lát rồi chậm rãi đáp: “Tớ biết phải trả lời cậu thế nào đây? Rốt cuộc chuyện yêu đương là của cậu và anh ấy. Nếu tớ khuyên cậu chia tay, liệu cậu có nghe không?” Lê Sanh cụp mắt nhìn những viên đá trong đáy ly, xoay xoay cốc rượu khiến chúng lăn tròn. Cô không nói gì, cũng không biết nên nói tiếp thế nào. Cuộc sống ra sao chỉ có bản thân mình hiểu rõ nhất, người ngoài làm sao có thể biết câu trả lời, đơn giản vậy thôi. Thịnh Đặng Vi nhíu mày. Về chuyện tình cảm, cô cũng không có nhiều kinh nghiệm, thậm chí có thể nói là còn ít hơn cả Lê Sanh. Cô có thể nói gì đây? Dù sao thì Khương Dật, ở góc nhìn của một người bạn thân như cô, không phải là một người đạt chuẩn. Thịnh Đặng Vi bất lực nói: “Tớ không rõ tình hình hiện tại giữa hai người thế nào, nhưng cậu phải nhớ giữ lại chút gì đó cho bản thân, đừng cho đi tất cả.” Lê Sanh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Khi Trì Hoài Dã đến bar, Thịnh Đặng Vi đã uống xong ly *****ên và đang uống ly thứ hai. Dưới ánh đèn mờ ảo, anh không thể ngay lập tức tìm thấy dáng hình yêu kiều của Thịnh Đặng Vi. Phải đi một lúc mới nhìn thấy cô ngồi ở phía trái quầy bar. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, một chân dài gác lên thanh ngang của ghế, hai tay thoải mái đặt trên quầy. Ánh mắt u tối dừng lại trên gương mặt nghiêng tinh xảo của Thịnh Đặng Vi – vẫn xinh đẹp như thường lệ, chỉ có điều hôm nay đôi mày mang chút u sầu. “Uống rượu giải sầu à?” Trì Hoài Dã quan sát cô. Thịnh Đặng Vi nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh nghĩ vậy?” Trì Hoài Dã nhướn mày: “Nhìn mặt em là biết rồi.” Thịnh Đặng Vi mỉm cười nhạt: “Vậy còn hỏi làm gì?” “Vì lo cho em.” Thịnh Đặng Vi mím môi, không đáp lại. Ngón tay thon nhẹ nhàng ***** thành ly. Dĩ nhiên cô hiểu tâm ý của anh, nhưng thật sự không muốn nói ra. Lê Sanh ngước mắt, liếc qua Thịnh Đặng Vi rồi nhìn về phía Trì Hoài Dã, khẽ bĩu môi. Quả nhiên, chỉ cần Vi Vi của cô xuất hiện ở quán bar này, thế nào cũng gặp được ông chủ quán. Do khoảng cách và tiếng nhạc, cô không nghe rõ cuộc đối thoại của họ, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý của Trì Hoài Dã thì cô thấy rất rõ. Đó chẳng phải là ánh mắt của một người đàn ông nhìn cô gái mình thích sao? Lê Sanh khẽ nhếch môi cười, nghĩ rằng sớm muộn gì tia lửa giữa hai người cũng sẽ bùng cháy thành ngọn lửa tình. “Vi Vi, tớ đi vệ sinh một chút.” Lê Sanh vỗ nhẹ vai Thịnh Đặng Vi. Thịnh Đặng Vi quay lại: “Để tớ đi cùng cậu.” Lê Sanh nháy mắt với cô, cười nói: “Tớ tự đi được, cậu cứ nói chuyện đi.” Nói xong, không đợi Thịnh Đặng Vi trả lời, Lê Sanh đã đứng dậy rời khỏi quầy bar. Thịnh Đặng Vi: “…” Trì Hoài Dã nhìn theo bóng dáng Lê Sanh khuất dần, khẽ cười không thành tiếng. Anh nói: “Cô bạn thân của em có cặp mắt tinh đời thật.” Thịnh Đặng Vi chuyển chủ đề: “Khi nào anh bắt đầu cuộc đua?” Mấy ngày trước, Trì Hoài Dã đã nhắn WeChat với cô về chuyện đua xe, cũng tiết lộ sắp có một cuộc thi. Trì Hoài Dã đáp: “Tuần sau, em muốn đến cổ vũ không?” “Cũng không phải không thể.” Thịnh Đặng Vi chợt hồi tưởng. Đêm của lần gặp thứ hai ấy, hình ảnh cô ôm chặt anh trên chiếc xe phóng trong đêm tối dường như vẫn còn rõ nét trước mắt. Đó là lần *****ên cô được ai đó đưa đi xem biển bằng xe đua vào đêm khuya, cũng là lần *****ên cô thử hút thuốc. Cảm giác ấy, cô vẫn còn nhớ như in. Khi đó, họ chưa thân thiết như bây giờ. Nói là thân thiết, chi bằng nói họ đã đạt được một sự đồng thuận nào đó về mặt thể xác. Nhưng cô không biết, sự đồng thuận ấy đang âm thầm thay đổi bản chất. Trì Hoài Dã thu vào đáy mắt dáng vẻ thất thần của cô, khẽ nheo mắt: “Em có vẻ đang có nhiều tâm sự?” Thịnh Đặng Vi thu hồi suy nghĩ, lắc đầu: “Không, chỉ là đang nhớ lại khung cảnh bãi biển ngày ấy.” Cô không giấu anh mình đang nghĩ gì. Ánh mắt Trì Hoài Dã gợn sóng, khóe môi khẽ nhếch lên đầy trêu chọc: “Em luôn phóng khoáng như vậy sao?” Thịnh Đặng Vi hiểu ý anh, định phản bác nhưng thực sự không tìm được lý do nào. Rốt cuộc đêm đó chính cô là người chủ động. Nghĩ một lúc, cô cong môi cười, thản nhiên đáp: “Nếu tôi không phóng khoáng như vậy, anh đã không lên được giường tôi, cũng sẽ không có nhiều lần như thế.” Thịnh Đặng Vi nói nhẹ nhàng, chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, bản thân lại có thể bình thản nói những lời như vậy với một người đàn ông mà không hề đỏ mặt hay tim đập nhanh. Có lẽ là nhờ men say? Ánh mắt Trì Hoài Dã sâu thẳm dần, tia sáng u tối dừng lại trên gò má Thịnh Đặng Vi. Anh có thể thấy rõ làn da ửng hồng của cô, chắc là do tác dụng của cồn. Đôi môi càng thêm đỏ thắm, còn ánh lên chút long lanh, như đang mời gọi anh nếm thử vị ngọt ấy. Thịnh Đặng Vi nhận ra ánh mắt của anh dừng lại trên môi mình, cố ý đưa tay chạm nhẹ vào môi. Đầu ngón tay lướt qua, để lại một vệt son đỏ ở khóe môi, kích thích thần kinh Trì Hoài Dã. Cô hỏi: “Son lem à, sao cứ nhìn môi tôi thế?” Son có lem từ trước không, cô không biết, nhưng bây giờ thì chắc chắn đã lem. Yết hầu Trì Hoài Dã khẽ động, không chút do dự, anh cúi người về phía trước, đưa tay lau đi vệt son ở khóe môi cô. Ngón tay nhẹ nhàng ***** làn da, cảm thấy mềm mại đến lạ thường. Anh lẩm bẩm: “Tạm được.” Khoảng cách thu hẹp, hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi Thịnh Đặng Vi, cùng với mùi hương quen thuộc trên người anh ập đến, trong thoáng chốc làm rối loạn tâm trí và cảm xúc của cô. Cô không muốn né tránh, ngược lại còn khẽ liếc nhìn anh, hàng mi cong vút đậm đặc hơi rung động, môi như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ ngón tay anh. Cô có chút muốn hôn.

Bình Luận (0)
Comment