Thịnh Đằng Vi hoảng hốt đẩy Trì Hoài Dã ra khỏi người và vội vã bảo anh: “Nhanh lên, trốn vào phòng tắm đi!” “Vi à, con có khỏe không?” – Giọng mẹ Thịnh Bội Già vọng vào từ ngoài cửa. Thịnh Đằng Vi vội vàng chỉnh trang lại quần áo, đảm bảo không có gì bất thường mới trả lời: “Con đỡ nhiều rồi ạ.” Trong lúc trả lời mẹ, cô không quên đẩy Trì Hoài Dã vào phòng tắm, ra hiệu cho anh nhanh chóng trốn vào trong. Trì Hoài Dã nhướng mày, tuy có vẻ không mấy tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn để cô đẩy vào phòng tắm. Đợi cho bóng anh khuất hẳn, Thịnh Đằng Vi mới thở phào nhẹ nhõm. Nét nhăn trên trán cũng dãn ra đôi chút. Cô quay người định mở cửa cho mẹ. Nhưng chưa kịp chạm vào then cài, Thịnh Bội Già đã dùng chìa khóa mở cửa từ bên ngoài và bước vào. Đôi mày Thịnh Đằng Vi lại nhíu lại trong thoáng chốc, giọng không để lộ cảm xúc: “Mẹ có thể đừng tự tiện mở cửa phòng con được không? Con cũng cần có không gian riêng tư chứ.” Cô thực sự không thích việc Thịnh Bội Già tùy tiện vào phòng mình như thế, nhất là bằng cách này. Điều đó khiến cô cảm thấy mẹ hoàn toàn không tôn trọng mình. Thịnh Bội Già không cho là có gì sai, bước vào và đặt tay lên trán con gái. Nhiệt độ lòng bàn tay không còn nóng như sáng nay. Bà nói: “Con là người mẹ sinh ra, làm sao mẹ có thể hại con được? Mẹ chỉ lo con có khỏe hơn không nên mới vào xem thử.” Thịnh Đằng Vi không còn sức để cãi với mẹ, quay người ngồi xuống mép giường và uống cạn nửa ly nước ấm mà Trì Hoài Dã đã rót cho cô lúc nãy. Thịnh Bội Già cũng theo sát và ngồi xuống ghế bên cạnh, quan sát con gái. Thấy tinh thần Thịnh Đằng Vi có vẻ tốt hơn sáng nay nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn, bà mới yên tâm. Thịnh Đằng Vi đặt ly nước xuống, không nhìn Thịnh Bội Già, nói nhạt: “Mẹ, nếu không có việc gì thì về phòng đi ạ, con vẫn hơi choáng.” Thịnh Bội Già không đi, bà đảo mắt một vòng quanh phòng ngủ của Thịnh Đằng Vi rồi nói: “Ngoài cửa có chiếc Wrangler đậu, có ai đến tìm con à?” Không rõ Thịnh Bội Già hỏi với dụng ý hay vô tình, Thịnh Đằng Vi thoáng giật mình trong lòng nhưng nét mặt vẫn bình thản không chút thay đổi. Cô khẽ cười: “Có xe đậu ngoài cửa là phải có người đến tìm con sao? Không thể là họ đỗ đại ở đó à?” Thịnh Bội Già nghe ra ý châm chọc trong lời con gái nhưng không tức giận, ngược lại đứng dậy đi vòng quanh phòng ngủ một lần nữa. “Thật không có ai đến thăm con?” Thịnh Đằng Vi bắt đầu mất kiên nhẫn: “Không có, có mẹ ở đây ai dám đến thăm con chứ.” Thịnh Bội Già làm như không thấy vẻ bực bội của con gái: “Mẹ chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Nói rồi, Thịnh Bội Già định bước vào phòng tắm. Thấy vậy, Thịnh Đằng Vi nhanh chân hơn bà một bước, đẩy cửa phòng tắm bước vào rồi đóng lại. Qua cánh cửa, cô nói giọng lạnh nhạt: “Mẹ về phòng đi ạ, con đi vệ sinh xong muốn ngủ. Bữa tối mẹ bảo dì Mai nấu cháo cho con là được.” Ngay sau đó, bên trong vọng ra tiếng mở nắp bồn cầu. Thịnh Bội Già nhìn qua cửa phòng tắm, mơ hồ thấy bóng Thịnh Đằng Vi ngồi trên bồn cầu, nỗi nghi ngờ dần tan biến. Bà đứng nhìn thêm vài giây rồi mới xoay người ra khỏi phòng, xuống lầu dặn dì Mai nấu cháo cho con gái. Nghe tiếng cửa đóng, Thịnh Đằng Vi thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi kéo quần dưới lên và chỉnh trang lại y phục. Tất cả những động tác này đều lọt vào mắt Trì Hoài Dã đang tựa vào bồn rửa mặt. Từ lúc cô bước vào, khóe môi anh vẫn không ngừng nhếch lên, đáy mắt ánh lên vẻ thích thú. Thịnh Đằng Vi bước đến cạnh anh rửa tay, như thể người vừa đi vệ sinh không phải là cô vậy. Cô điềm nhiên nhìn mình trong gương, chợt nhận ra sắc mặt mình hồng hào hơn sáng nay khá nhiều, nghĩ chắc phần lớn là công của Trì Hoài Dã. “Anh có thể chưa đi được ngay đâu, mẹ tôi có thể đang ở phòng khách.” Thịnh Đằng Vi nói với bóng Trì Hoài Dã trong gương. Trì Hoài Dã xoay người lại, từ phía sau ôm lấy eo thon của cô, gác cằm lên vai cô. Hơi thở anh phả vào cổ cô, tràn ngập mùi hương đặc trưng của cô. Đối với anh, mùi hương ấy như một thứ thuốc mê, một khi đã chạm vào là khó lòng dứt ra được. Cũng giống như con người cô vậy. “Em và mẹ thường ngày vẫn tương tác kiểu này sao?” Trì Hoài Dã nhìn Thịnh Đằng Vi qua gương, hỏi. “Cũng đại khái vậy.” Thịnh Đằng Vi không giải thích nhiều. “Mệt mỏi thì cứ nói ra.” Trì Hoài Dã thì thầm bên tai cô, “Có khi tôi sẽ là cái thùng rác để em vứt bỏ mọi phiền muộn đó.” Thịnh Đằng Vi không đáp lời, chỉ khẽ run mi mắt, trong lòng không khỏi xúc động. Người đàn ông này luôn biết cách dùng một câu nói đơn giản chạm đến nơi mềm yếu nhất trong tâm hồn cô. Cô nghĩ, nếu lúc này anh nhắc lại chuyện thử yêu nhau, có lẽ cô sẽ đồng ý ngay không chút do dự… Nhưng cô cũng hiểu, nếu họ thực sự ở bên nhau, tương lai chắc chắn phải vượt qua được cửa ải khó khăn là Thịnh Bội Già. Có lẽ người đàn ông này có thể vượt qua được, có lẽ không. Hai người ôm nhau trong phòng tắm một lúc rồi mới lần lượt bước ra. Thịnh Đằng Vi khoác thêm áo ra ngoài phòng ngủ, thấy đèn phòng Thịnh Bội Già vẫn sáng, cô không dám trực tiếp xuống lầu, sợ mẹ sẽ nhân lúc cô xuống lầu lại vào phòng tìm. Cô đành đứng ở cửa cầu thang gọi xuống: “Dì Mai ơi, cháo đã xong chưa ạ?” Dì Mai từ nhà bếp đi ra, đến cửa cầu thang ngước lên: “Sắp rồi, còn khoảng 20 phút nữa là xong.” “Vậy lát nữa phiền dì bưng lên phòng cho con nhé.” “Được.” Thịnh Đằng Vi quay về phòng, thấy Trì Hoài Dã đang ngồi ở ghế bàn học, lật xem bản thảo đặt trên bàn của cô. Cô bước đến, rút bản thảo khỏi tay anh, đặt sang một bên và nói với vẻ điềm tĩnh: “Lát nữa dì Mai mang cháo lên, nếu mẹ tôi không ở dưới lầu thì anh hãy đi.” Trì Hoài Dã duỗi chân, chống ghế ngả ra sau, vẻ mặt và giọng điệu đều lười nhác, nói với vẻ không đứng đắn: “Tại danh không chính ngôn không thuận, nên mới phải lén lút thế này.” Thịnh Đằng Vi không đáp, chỉ bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra nhìn qua tấm kính. Mưa quá lớn, chẳng thể thấy rõ gì, chỉ thấy một màn đêm đen kịt như sắp đè xuống, khiến người ta có cảm giác nghẹt thở. Trận mưa này, từ lúc cô thức dậy đến giờ chưa từng ngớt, không biết còn kéo dài đến bao giờ. Hồi lâu sau, giọng cô vẫn còn chút nghèn nghẹn: “Sao năm nay mưa thu lại nhiều thế nhỉ?” Giọng cô nghe như tiếng thở than của đêm thu, một câu hỏi bình thường vậy mà sao nghe ra thê lương đến thế. Trì Hoài Dã nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên người cô, nhìn dáng người mảnh mai của cô bỗng cảm thấy cô cô độc quá, lòng anh không khỏi thắt lại. Muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ đưa tay nắm lấy những ngón tay lạnh giá của cô, dùng hơi ấm của mình xua tan cái lạnh bao quanh cô. “Sao tay em lạnh thế này.” Anh cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm trong lòng bàn tay mình, lẩm bẩm nói.