Nửa giờ sau, dì Mai mới bưng cháo lên. Bước vào phòng, dì Mai nhìn thấy Trì Hoài Dã nhưng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Bà chỉ khẽ gật đầu chào anh, nét mặt bình thản. Trì Hoài Dã cũng gật đầu đáp lại. Thịnh Đằng Vi hạ giọng hỏi dì Mai: “Mẹ cháu còn ở dưới lầu ạ?” “Không, bà chủ vẫn ở trên lầu. Sau khi dặn dì nấu cháo cho cô thì không xuống nữa,” dì Mai đáp. “Vậy cháu lên phòng mẹ một chút. Phiền dì đưa anh ấy xuống giúp cháu.” Thịnh Đằng Vi ra hiệu về phía Trì Hoài Dã. Dì Mai gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Thịnh Đằng Vi cầm nhiệt kế trên tủ đầu giường rồi bước ra ngoài, tiến về phía phòng Thịnh Bội Già. Cô gõ cửa. “Vào đi.” Nghe tiếng, Thịnh Đằng Vi đẩy cửa bước vào. Thịnh Bội Già đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại. Thấy con gái vào, bà trao đổi vài câu ngắn gọn rồi cúp máy. “Có chuyện gì vậy?” bà hỏi. “Dạ không có gì ạ.” Thịnh Đằng Vi giơ nhiệt kế lên. “Con chỉ lên trả nhiệt kế cho mẹ thôi.” “Vậy để lên bàn trang điểm đi.” Thịnh Đằng Vi gật đầu không đáp, đặt nhiệt kế lên bàn rồi rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại. Khi cô về đến phòng, Trì Hoài Dã và dì Mai đã không còn ở đó. Suy nghĩ một lát, cô ngồi xuống mép giường, cầm điện thoại lên nhắn tin WeChat cho anh. “Anh về chưa?” Anh trả lời ngay: “Hút điếu thuốc rồi về.” “… Về cẩn thận nhé.” Trì Hoài Dã ngồi trong xe, tay kẹp điếu thuốc, từ tốn phả khói. Cửa kính xe phủ một lớp sương mỏng, cần gạt nước đều đặn quét qua quét lại. Đọc tin nhắn của Thịnh Đằng Vi, khóe môi anh khẽ cong lên thành một nụ cười hài lòng. Hút xong điếu thuốc gần một tiếng sau, Trì Hoài Dã nổ máy, quay đầu xe về nhà. Thịnh Bội Già vẫn đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, tình cờ nhìn thấy chiếc xe của Trì Hoài Dã khuất dần trong màn mưa đêm. Cơn mưa thu vẫn rả rích không ngừng, và đêm nay có người chắc chắn sẽ trằn trọc không yên. Vừa khỏi cảm sốt, Thịnh Đằng Vi lại đón “ngày đèn đỏ”. Mọi kỳ trước cô hầu như không bị đau bụng, nhưng lần này lại đau dữ dội đến mức phải nằm liệt giường. Cả bữa sáng lẫn trưa cô đều không ăn được, đau đến nỗi không muốn nói một lời. Có lúc còn buồn nôn, ngay cả nước đường đỏ dì Mai pha cũng không giúp ích được gì. “Những lần trước cháu đâu có bị thế này, có phải tại cảm cúm mấy hôm trước không?” Dì Mai đứng bên giường lo lắng hỏi. Thịnh Đằng Vi yếu ớt nằm trong chăn, cố nhớ lại. Chắc là do hôm trước tắm nước lạnh quá lâu trong phòng tắm, nên giờ mới đau đớn thế này. “Chắc vậy ạ.” Chỉ mấy từ ngắn ngủi thôi mà bụng dưới cô đã quặn lên từng cơn. Dì Mai thở dài: “Dì biết ngay là tại cảm mà. Sao cháu không cẩn thận một chút. Còn chịu nổi không? Không chịu nổi thì dì ra ngoài mua thuốc giảm đau.” Bình thường Thịnh Đằng Vi chỉ bị đau nhẹ nên không cần thuốc giảm đau, trong nhà cũng chẳng có sẵn. Ban đầu cô định cố chịu đựng vì nghe nói uống thuốc không tốt, nhưng những cơn đau dồn dập đã đánh bại ý định đó. Cô yếu ớt nói: “Vậy mua luôn đi dì.” “Được, để dì xuống lấy túi chườm nóng cho cháu trước đã.” Uống thuốc giảm đau xong, Thịnh Đằng Vi ngủ đến chiều tối mới tỉnh. Ngoài cửa sổ trời đã tối, rèm buông xuống, chỉ còn ngọn đèn tường – có lẽ là dì Mai để lại khi lên kiểm tra. So với ban ngày, lúc này bụng dưới đã bớt đau hơn, thuốc giảm đau có vẻ khá hiệu quả. Ngắm cửa sổ một lát, Thịnh Đằng Vi vén chăn xuống giường, tay đỡ eo đi vào phòng tắm. Vào đến nơi mới nhớ chưa mang băng vệ sinh theo, đành phải quay ra lấy rồi vào lại. Thay băng vệ sinh xong xuôi, cô bắt đầu thấy đói. Bụng vang lên đúng lúc, sờ cái bụng cả ngày chưa ăn gì, cô thấy cần phải ăn chút gì đó. Khoác thêm áo ngoài, cô bước ra khỏi phòng. Thịnh Bội Già đã đi công tác với Tạ Văn Uyên từ hôm qua, dự kiến một tuần nữa mới về. Khi Thịnh Đằng Vi xuống lầu, dì Mai đang ngồi xem TV trên ghế sofa phòng khách. Thấy cô xuống, bà vội đứng dậy đón. “Sao lại xuống dưới thế? Đã đỡ hơn chưa?” Dì Mai nhìn mặt cô hỏi. Thịnh Đằng Vi mỉm cười nhẹ: “Thuốc giảm đau khá hiệu quả ạ, giờ cháu đói bụng rồi.” Dì Mai đỡ cô ngồi xuống sofa, rót cho cô ly nước ấm từ ấm trà trên bàn: “Uống ngụm nước đã, để dì đi nấu.” Thường thì giờ này dì Mai đã chuẩn bị xong bữa tối, nhưng vì Thịnh Đằng Vi đau quá, không biết khi nào cô dậy được nên bà không muốn để cô ăn cơm nguội. Sau bữa tối, có lẽ nhờ ăn no bổ sung năng lượng mà Thịnh Đằng Vi không còn đau nhiều, tinh thần cũng sảng khoái hơn hẳn. Mấy ngày trước trời mưa, giờ đã tạnh. Theo thói quen, ăn xong Thịnh Đằng Vi đi dạo vườn sau, ngắm hoa cỏ. Tâm trạng cô tốt hẳn lên, có lẽ cũng vì Thịnh Bội Già không có nhà. Đi dạo một lúc rồi cô về phòng. Lo ngại đứng gió lâu, tối bụng lại đau. Về đến phòng ngủ, Thịnh Đằng Vi rửa mặt qua loa rồi nằm lên giường lướt điện thoại. Cô định xem tin tức hot search một lát rồi ngủ. Vừa mới click vào một tin thì Trì Hoài Dã nhắn WeChat. Thịnh Đằng Vi nhanh chóng mở khung chat của hai người. Trì Hoài Dã: “Hôm nay bận quá, em đang làm gì?” Đây là tin nhắn *****ên của họ trong ngày. Thịnh Đằng Vi nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, những ngón tay thon dài mới gõ vài chữ. “Nằm, tôi đến ngày rồi.” Rõ ràng có thể không cần nói với anh, nhưng không hiểu sao cô lại muốn cho anh biết chuyện này. Trì Hoài Dã trả lời ngay: “Sao nằm sớm vậy? Không khỏe à?” Đúng là sớm thật, mới 8 giờ hơn mà Thịnh Đằng Vi đã nằm. Cô suy nghĩ một lát rồi gõ: “Bụng đau lắm.” Lần này Trì Hoài Dã không trả lời ngay, khoảng vài phút sau mới hỏi: “Uống nước đường đỏ chưa? Hay có túi chườm nóng không?” Thịnh Đằng Vi nghi ngờ trong mấy phút chờ đợi đó, Trì Hoài Dã đã đi search Baidu. Nhưng không có chứng cứ nên cô ngại hỏi, sợ mình tự suy diễn, biết đâu anh chỉ đang bận xong mới rảnh trả lời. Cô đáp ngắn gọn: “Không ăn thua.” Trì Hoài Dã: “Ở nhà tiện không?” Thịnh Đằng Vi giật mình, đoán được ý anh định làm gì. Cô cố tình dừng lại một chút rồi trả lời: “Tiện, sao thế?” Rất nhanh, đúng như cô nghĩ, Trì Hoài Dã nhắn: “Đợi tôi, tôi qua ngay.”