Khi Lê Sanh quay lại, cô ấy bắt gặp cảnh tượng Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã đang ngồi sát bên nhau. Ngay cả từ khoảng cách này, cô ấy vẫn có thể cảm nhận rõ sự dịu dàng trong cách Trì Hoài Dã đối xử với Thịnh Đằng Vi. Thịnh Đằng Vi thoáng thấy Lê Sanh trở lại qua khóe mắt. Cô chớp mắt nhẹ rồi gỡ tay Trì Hoài Dã ra, ngồi thẳng người lại và cố tỏ ra bình thản khi uống cạn ly rượu còn lại trong tay. Trì Hoài Dã không ngăn cản, thậm chí còn tinh tế rút một tờ khăn giấy đưa cho cô. “Có bạn trai đến, xem ra tớ thành người thừa mất thôi.” Lê Sanh vừa ngồi xuống vừa nói đùa. Ngay khi Lê Sanh vừa dứt lời, Chu Thanh và Hà Húc Đông sóng vai bước tới. Thấy Trì Hoài Dã và Thịnh Đằng Vi ngồi gần nhau như vậy, họ chỉ mỉm cười chào hỏi xã giao với Lê Sanh. Lê Sanh có ấn tượng khá tốt với hai người họ nên cũng trò chuyện vài câu. Khi Thịnh Đằng Vi định rót ly cocktail thứ tư, Trì Hoài Dã cau mày ngăn lại: “Đừng uống nữa. Mấy ly cocktail khác loại uống liền thế này, tối nay dạ dày em sẽ khó chịu đấy.” Đôi môi đỏ vẫn còn vương chút rượu của Thịnh Đằng Vi khẽ mấp máy, như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Thực ra cô cũng không rõ giới hạn chịu đựng rượu của mình đến đâu. Mọi khi cô chỉ uống đến hơi say rồi về chui vào chăn ngủ là xong. Nhưng con người đôi khi thật kỳ lạ, bỗng dưng lại nảy sinh cảm giác muốn say, như lúc này đây. Rất muốn. “Say nhẹ là tốt rồi, đừng uống nữa.” Trì Hoài Dã nắm lấy tay Thịnh Đằng Vi, đặt vào lòng bàn tay mình và bóp nhẹ, nhắc nhở cô lần nữa. Thịnh Đằng Vi cúi mắt nhìn bàn tay đang bị nắm giữ, rồi mới lên tiếng: “Say nhẹ là tốt thật, nhưng đôi khi say hẳn còn tốt hơn.” Đôi mày của Trì Hoài Dã càng nhíu chặt: “Nếu em thật sự muốn say, lên chỗ anh đi, anh sẽ ngồi cùng em.” Thịnh Đằng Vi bỗng bật cười. Cô nghiêng đầu nhìn quét một vòng những người xung quanh, rồi lại đưa mắt về phía anh. “Đây không phải cũng là chỗ của anh sao?” “…” Trì Hoài Dã siết chặt tay cô thêm một chút, cười khẽ: “Anh nói là nhà anh.” Giọng Thịnh Đằng Vi bắt đầu lộ vẻ ngà ngà say: “Vậy thực ra ở đây anh cũng có thể ngồi uống với em mà.” “Không được.” Trì Hoài Dã từ chối thẳng thừng không chút do dự. Anh có thể ngồi cùng cô đến say, nhưng không phải ở một nơi đông đúc, hỗn tạp như thế này. Quan trọng nhất là, anh sợ cô say rồi mất kiểm soát, để người khác nhìn thấy. Không phải anh để tâm, chỉ là sợ sau này cô nhớ lại những hành động thiếu kiểm soát của mình sẽ không chấp nhận được. Dưới ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, Thịnh Đằng Vi cảm thấy mắt mình bắt đầu mông lung, không rõ là do men say đang dần dâng lên, hay là cô đã thực sự say rồi. Tiếng người và nhạc xung quanh như xa dần, thế giới trong mắt cô cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Mọi thứ, mọi người đều không còn rõ nét, nhưng trước khi đầu óc hoàn toàn quay cuồng, cô vẫn kịp nhìn thấy rõ sự lo lắng và xót xa trong đáy mắt Trì Hoài Dã. Thịnh Đằng Vi rút tay khỏi tay anh, đưa lên ***** gương mặt điển trai của Trì Hoài Dã, khóe môi vẽ nên nụ cười: “Vậy về nhà anh.” Cuối cùng tối nay, Thịnh Đằng Vi không đến được nhà Lê Sanh, mà bị Trì Hoài Dã bế ra khỏi quán bar, đặt vào xe và chở về biệt thự của anh. Tác dụng của cồn chậm rãi nhưng mạnh mẽ dần lên, Thịnh Đằng Vi nằm khó chịu ở ghế sau, đôi mắt đã nhắm nghiền. Vốn là người ít nói, nhưng đêm nay dưới tác động của men say, cô nằm ở ghế sau lẩm bẩm kể không ít chuyện thời thơ ấu của mình. Trì Hoài Dã im lặng suốt quãng đường, chỉ thỉnh thoảng nhìn gương chiếu hậu quan sát tình hình giao thông và lặng lẽ lắng nghe cô nói. “… Sao lại có người… làm mẹ như vậy chứ, em đâu có không đồng ý cho bà ấy tái hôn, nhưng lòng em thật sự… quá khó chịu,và tại sao em không thể đi tìm cái em muốn… tại sao phải như vậy…” … Cô đứt quãng nói hết những lời trong lòng, mái tóc rối bời vì cô vật vã khó chịu. Trì Hoài Dã thở dài, lấy hộp thuốc và bật lửa từ ngăn để đồ, rút một điếu thuốc ngậm trên môi, rồi hạ cửa kính xe xuống để châm lửa. Gió thu đêm thổi vào, khói thuốc trắng từ đôi môi mỏng của anh tỏa ra, lượn lờ trong khoang lái, làm tâm trí anh bình ổn đôi chút. Suy nghĩ của anh đã hoàn toàn bị cô làm rối loạn. Đến khi điếu thuốc cháy được nửa, Trì Hoài Dã mới ném nó vào gạt tàn, liếc nhìn gương chiếu hậu, nói với Thịnh Đằng Vi – người không rõ là đã ngất hay chỉ đang say: “Muốn làm gì thì cứ làm đi,anh sẽ bảo vệ được em, chỉ cần là điều em muốn, cứ làm thôi.” “…” Người ở ghế sau không đáp lại, Trì Hoài Dã cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục tập trung lái xe. Khi Trì Hoài Dã bế Thịnh Đằng Vi xuống xe, cô không kìm được nôn một trận trời đất quay cuồng. Áo cao cổ của anh dính một mảng lớn chất bẩn, cả áo khoác cũng không thoát khỏi số phận, nhưng anh thậm chí còn chưa nhíu mày lấy một cái, vội vàng bế Thịnh Đằng Vi vào nhà. Có vẻ như Thịnh Đằng Vi đã nhận ra điều gì đó không ổn. Cô mơ màng mở mắt, hít hít mũi, một mùi chua nồng của cồn chui vào mũi khiến cô lập tức cảm thấy dạ dày cuộn trào, một cơn buồn nôn lại dâng lên trong lòng. Khi gần đến phòng ngủ chính, cô lại nôn lên người Trì Hoài Dã một lần nữa. “…” Cuối cùng Trì Hoài Dã cũng nhíu mày, nhưng chỉ một lát sau đã giãn ra, vẻ mặt vô cùng bất lực. Giọng anh dịu dàng: “Đã bảo em đừng uống nhiều như vậy mà.” Cocktail đặc chế của “Đêm không ngộ” khi mới uống vào tưởng chừng không có vấn đề gì, nhưng đợi đến khi men rượu ngấm vào, tác dụng chậm sẽ cho biết thế nào là “muốn dừng mà không được”. Thịnh Đằng Vi lẩm bẩm: “Em khó chịu” Cô vốn chỉ thích cảm giác say nhẹ nhàng thường ngày, đây là lần *****ên say đến mức này. Cô cũng không ngờ ba ly cocktail khác loại uống liền sẽ khiến cô khó chịu đến vậy. Bây giờ cô cảm thấy đầu thật sự rất choáng, rất nặng, mí mắt nặng nặng sụp xuống Vào đến phòng, Trì Hoài Dã lập tức kéo chăn trên giường, trải xuống sàn, rồi đặt Thịnh Đằng Vi lên đó. Anh thật sự lo lắng Thịnh Đằng Vi sẽ không kìm được mà nôn lên giường, vậy thì phiền phức to. “Hoài Dã…” Thịnh Đằng Vi nhắm mắt lại rên rỉ, lông mày nhíu thật chặt. Trì Hoài Dã cúi đầu nhìn tình trạng trên người mình, rồi quyết định cởi luôn quần áo, ném vào giỏ đồ bẩn gần cửa phòng tắm. Sau đó anh vai trần vào phòng tắm, lấy chiếc khăn mà Thịnh Đằng Vi đã dùng trước đó từ kệ đựng đồ, thấm ướt bằng nước ấm. Khi anh quay lại, Thịnh Đằng Vi đã kéo chăn, quấn lấy người. Anh lắc đầu bất lực, vừa buồn cười vừa tiến lên kéo chăn ra. “Sao uống say lại không ngoan thế này, như đứa trẻ vậy” Trì Hoài Dã vừa nói nhẹ nhàng với Thịnh Đằng Vi, vừa dùng khăn đã vắt khô lau những chỗ bẩn trên người cô. Thịnh Đằng Vi vừa né tránh, vừa lẩm bẩm: “Sao lại hơi thối thối… Em muốn nôn…” Động tác lau chùi của Trì Hoài Dã khựng lại, thở dài, cười nói: “Hy vọng ngày mai tỉnh dậy em còn nhớ đêm nay xảy ra chuyện gì” Lúc này Thịnh Đằng Vi đang sống trong thế giới của riêng mình, chẳng để tâm Trì Hoài Dã nói gì, miệng cứ liên tục kêu khó chịu, thỉnh thoảng còn khóc vài tiếng. Trì Hoài Dã vừa buồn cười, vừa đau lòng, không biết làm sao với cô, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành: “Vi Vi ngoan, chịu khó thêm chút nữa, một lát sẽ đỡ thôi.” “Em muốn ôm, lạnh quá…” Dù khăn có ấm áp, nhưng với Thịnh Đằng Vi lúc này vẫn lạnh. Trì Hoài Dã thật ra muốn ôm cô, nhưng trên người cô cũng dính một ít chất nôn, anh lo lắng nếu hai người ôm nhau, lát nữa cô ngửi thấy mùi đó lại nôn tiếp. Suy nghĩ một lúc, Trì Hoài Dã đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo thun của mình, quay lại cởi chiếc váy bẩn của Thịnh Đằng Vi ra, rồi vào nhà tắm làm ướt khăn một lần nữa, trở về lau người cho cô. Khi khăn chạm đến hình xăm hoa hồng ở ngực, Trì Hoài Dã dừng động tác, đưa tay chạm nhẹ vào hình xăm đó. Đầu ngón tay anh hơi lạnh, vừa chạm vào, cả người Thịnh Đằng Vi run lên. Cô vươn tay nắm lấy cổ tay anh, lẩm bẩm: “Lạnh quá…” Giọng nói mềm mại đến không thể tả, gương mặt phủ màu hồng nhạt, trông vô cùng mê người. Trì Hoài Dã nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh quan sát một lúc, rồi hít sâu một hơi, đè nén xuống cảm xúc suýt bùng lên, tiếp tục lau người cho cô. Nếu không phải vì cô đã uống quá nhiều, lúc này anh rất muốn đưa cô vào phòng tắm tắm rửa cho đàng hoàng, nhưng không được, uống rượu xong đi tắm không tốt cho sức khỏe, chỉ có thể tạm thời lau người cho cô như thế này thôi.