Say Hương Hồng - Củ Củ Miêu

Chương 77

Trì Hoài Dã không chỉ lau người cho cô thật sạch sẽ mà còn rót cho cô một ly nước ấm để súc miệng. Đợi cô súc miệng xong, anh còn bắt cô uống thêm một ít nước. Sau khi làm xong tất cả, anh mới thở phào nhẹ nhõm, bế cô lên giường rồi quay người đi lấy chăn mới trong tủ ra đắp cho cô. “Ngủ ngon, công chúa.” Trì Hoài Dã dịu dàng nhìn Thịnh Đằng Vi đã thiếp đi, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên má cô sang một bên. Vài giây sau, anh cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô. Hàng mi Thịnh Đằng Vi khẽ động, như thể cảm nhận được điều gì đó, cô đột nhiên giơ tay nắm lấy tay Trì Hoài Dã, nắm chặt không buông. Trì Hoài Dã khựng người, cúi xuống nhìn cô chăm chú. Thịnh Đằng Vi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng đôi mày bắt đầu nhíu lại. “Muốn ôm…” Trì Hoài Dã: “…” Cô say rượu thật sự khiến anh bất ngờ. Anh nghĩ với tính cách của cô chắc sẽ không phát điên khi say, nhưng không ngờ cô lại trở nên mềm mại đến vậy. Anh không rút tay về mà nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn lên và ôm cô vào lòng: “Ừ.” Thịnh Đằng Vi áp mặt vào ngực trần của anh, như tìm được nguồn ấm áp, cả người cô cứ thế dụi vào anh. Trì Hoài Dã cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu cô, giọng dịu dàng: “Ngủ đi.” Sáng hôm sau, khi tia nắng *****ên xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, Thịnh Đằng Vi chậm rãi mở mắt. Đầu vẫn còn hơi nặng, cơn đau đầu sau khi say khiến cô không nhịn được rên lên một tiếng. Trì Hoài Dã bị động tác kéo chăn nhỏ của cô đánh thức, cũng mở mắt theo, nghiêng đầu thấy cô tỉnh liền ngồi dậy tựa vào đầu giường. “Tỉnh rồi à? Còn khó chịu không?” Thịnh Đằng Vi vừa mở mắt đã thấy anh, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Em không phải đến nhà Lê Sanh sao?” Cô nhớ rõ… Tối qua đã hẹn với Lê Sanh, nếu say thì sẽ đến nhà cô ấy, sao lại… Trì Hoài Dã xoa xoa sống mũi, cười nói: “Bạn thân em có muốn đưa em về nhà cô ấy đấy, nhưng em chết sống không chịu, cứ đòi đi với anh.” Thịnh Đằng Vi: “…” Cô không tin, cô không thể nào làm vậy được. Tuyệt đối không thể! “Sao thế? Hay là Vi Vi nghĩ anh đang nói dối em?” Trì Hoài Dã thấy vẻ mặt không tin của Thịnh Đằng Vi thì bật cười: “Em thấy anh giống người như thế sao?” Thịnh Đằng Vi cắn môi, định nói anh rất giống kiểu người đó, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành: “Tối qua em có làm gì… khác thường không?” Trì Hoài Dã nhướn mày: “Chắc là không.” Thịnh Đằng Vi câm nín: “…” Cái gì mà chắc là không? Vậy rốt cuộc là có hay không? Trì Hoài Dã nhìn dáng vẻ của cô, khóe miệng cong lên sâu hơn, giọng lười biếng: “Vậy anh đành phải giúp ai đó nhớ lại chút nhé, tối qua…” “…” Trì Hoài Dã mới chỉ kể được một nửa chuyện tối qua thì Thịnh Đằng Vi đã vội vàng ngắt lời, bảo anh đừng nói nữa. Cô vốn chẳng nhớ gì cả, giờ toàn bộ ký ức được gợi lại qua nửa câu chuyện của Trì Hoài Dã. Khuôn mặt không trang điểm của cô đỏ bừng lên, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ xấu hổ. Cô không thể tưởng tượng nổi người “kém rượu” tối qua lại chính là mình. Cô còn nôn lên người người ta hai lần, còn đòi ôm người ta nữa… Thật mất mặt quá đi mất! Say rượu không đáng sợ, đáng sợ là có người giúp mình nhớ lại. Lúc này Thịnh Đằng Vi chỉ muốn tìm một cái khe đất để chui xuống. Cô thật sự không muốn thừa nhận người tối qua là mình, nhưng… nếu không phải cô thì còn có thể là ai? Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người, quả nhiên, không còn là chiếc sườn xám đen của mình nữa mà là áo thun đen của Trì Hoài Dã. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh anh cẩn thận lau người cho mình, rồi sau đó… dường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. “… Xin lỗi, em không nhịn được.” Thịnh Đằng Vi cắn môi, ngước mắt nhìn Trì Hoài Dã, khẽ giọng xin lỗi: “Rượu đó phản ứng chậm…” Cô chưa nói hết câu thì Trì Hoài Dã đã tiếp lời: “Phản ứng đủ rồi đấy, anh đã bảo em chỉ uống đến hơi say thôi mà.” Cũng không phải là không nghe thấy. Thịnh Đằng Vi thấy không còn mặt mũi nào gặp người, trực tiếp kéo chăn che mặt. Bảo sao người ta nói hơi say mới lãng mạn. Tối qua nôn mửa be bét như thế, thật sự quá…! Trì Hoài Dã cúi đầu nhìn động tác che mặt vì xấu hổ của cô, không nhịn được bật cười thành tiếng, cố ý đưa tay kéo chăn xuống. Trêu cô: “Từ đầu đến giờ, anh mới thấy em thế này lần đầu đấy, ừm, tính cả lúc say tối qua nữa.” Nói xong, anh không những không thôi mà còn cười lớn hơn, nếu Thịnh Đằng Vi vén chăn lên sẽ thấy vai anh còn run run. Rõ ràng là cô tối qua, và cả lúc này nữa, đều khiến anh thấy thú vị và đáng yêu, mặc dù hình ảnh tối qua không được đẹp cho lắm. Thịnh Đằng Vi nằm trong chăn nghe anh cười vài giây, cuối cùng không chịu nổi nữa, đột nhiên vén chăn ngồi dậy, đi tìm sườn xám của mình để thay. Cô làm tất cả chỉ trong vòng năm phút, thậm chí không kịp rửa mặt, lấy điện thoại trong túi ra, vừa xuống lầu vừa mở app gọi xe. Cô cần phải rời khỏi đây ngay lập tức, rời khỏi nơi này, nếu có thể, cô muốn đổi sang hành tinh khác để sống. Cô đảm bảo, đây tuyệt đối là chuyện mất mặt nhất từ khi cô lớn lên đến giờ. Khi cô về đến nhà, vừa hay đụng mặt Thịnh Bội Già đang xuống lầu…

Bình Luận (0)
Comment