Trì Hoài Dã thực sự chỉ để cô đợi một lát rồi quay lại với bánh và hoa tươi trong tay. “Mau ăn khi còn nóng.” Anh đưa hộp bánh và bó hoa được gói cẩn thận cho Thịnh Đằng Vi. Cô ngạc nhiên nhìn món quà rồi ngước mắt nhìn anh. “Anh đúng là tinh quái thật, gọi người trợ lý số một đi mua cùng phải không?” Thịnh Đằng Vi bật cười, đón lấy bánh và hoa từ tay Trì Hoài Dã. Anh chỉ mỉm cười nhìn cô, không nói gì. Thịnh Đằng Vi cắn một miếng bánh, vị bánh mềm ngọt lan tỏa trong miệng cùng hương thơm của hoa hồng. Ừm, cô thấy hài lòng. “Ngon không?” Trì Hoài Dã thấy khóe môi cô cong lên, dịu dàng hỏi. Thịnh Đằng Vi gật đầu: “Ngon lắm, không ngấy chút nào. Anh có muốn ăn thử một miếng không?” Vừa nói cô vừa đưa chiếc bánh về phía anh. “Không cần đâu, em ăn đi.” Trì Hoài Dã cười, đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều, “Em muốn đi dạo đâu nữa không?” Thịnh Đằng Vi nuốt miếng bánh trong miệng, định trả lời thì một giọng nữ quen thuộc vang lên trước. “Vi Vi?” Giọng Tô Úc có vẻ không chắc chắn. Thịnh Đằng Vi quay đầu lại theo tiếng gọi, thấy Tô Úc đang kéo tay Thẩm Diễn đi về phía họ. Thẩm Diễn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, trong khi Tô Úc thì đang cong mắt cười, rõ ràng tâm trạng cô ấy đang rất tốt. Thịnh Đằng Vi ngạc nhiên: “Thật trùng hợp quá,cô Tô.” “Quên rồi sao, cứ gọi em là Tô Úc là được,” Tô Úc cười nói. Thịnh Đằng Vi cũng cười theo: “Quen miệng rồi. Hai người cũng đang đi dạo ở đây à?” Cô thật không ngờ mới gặp nhau không lâu mà đã chạm mặt Tô Úc và Thẩm Diễn, quả thực là duyên kỳ ngộ. Thẩm Diễn và Trì Hoài Dã gật đầu chào nhau. “Em đọc review trên mạng nói khu phố cổ này có không khí rất hay, nên rủ Thẩm Diễn đến đây dạo một vòng,” Tô Úc giải thích. “Ra là vậy.” Thịnh Đằng Vi cười, liếc nhìn những túi đồ trong tay Thẩm Diễn, trong mắt thoáng chút ghen tị. Tô Úc vẫn nhiệt tình như mọi khi, hỏi họ có muốn đi ăn tối cùng không. Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã nhìn nhau, cuối cùng Trì Hoài Dã lên tiếng từ chối, nói đã hẹn bạn ăn tối, nếu hai người không ngại thì có thể đi cùng. Tô Úc chỉ muốn ăn với hai người họ thôi, còn người lạ thì cô ấy nghĩ lại thấy không tiện, sợ không khí sẽ gượng gạo. Sau khi trò chuyện thêm vài câu với Thịnh Đằng Vi, Tô Úc kéo Thẩm Diễn vào một nhà hàng. Đến khi bóng dáng đôi vợ chồng khuất hẳn, Thịnh Đằng Vi mới thu hồi ánh nhìn. Trì Hoài Dã nắm tay cô, kéo cô sát vào người, giọng dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn: “Có phải đang ghen tị với họ không?” Những biểu cảm vừa rồi của cô đều không qua được mắt anh. “Không có,” Thịnh Đằng Vi chống chế, “Đi thôi, trời lạnh rồi.” Trì Hoài Dã cười bất lực, không nói gì thêm, chỉ nắm tay cô đi về phía đầu con hẻm. Sau khi đưa Thịnh Đằng Vi về nhà, Trì Hoài Dã lại bắt xe đi gặp Hà Húc Đông và mấy người bạn. Khi đi ngang qua ngôi nhà mới của mèo, vì tâm trạng đang tốt nên Thịnh Đằng Vi cúi xuống nhặt cây que mèo lên chơi với Wendy một lúc. Có vẻ Wendy đã quen với cô, vừa thấy Thịnh Đằng Vi đến gần, nó liền dùng đầu cọ cọ vào cửa, còn kêu meo meo qua khe cửa, đuôi vẫy vẫy không ngừng. Thịnh Đằng Vi buồn cười, nhìn nó và nói: “Sao bộ dạng mày giống chó con thế này?” Wendy như hiểu được lời cô vậy, hai chân chống lên cửa, vươn móng cào cào, trông như đang phản đối. Thịnh Đằng Vi không nhịn được cười, cô đưa tay gõ gõ cửa, như đang đáp lại nó: “Ba mày không có nhà, đừng có nghĩ chuyện ra ngoài.” Wendy tiếp tục cọ cửa, không chịu bỏ cuộc. Thịnh Đằng Vi lại gõ gõ cửa: “Thôi nào, không chơi nữa, đừng lay cửa.” Wendy thật sự rất hài hước, không biết còn tưởng nó thành tinh rồi không, nó như thực sự hiểu được lời Thịnh Đằng Vi, lập tức ngừng lay cửa, ngoan ngoãn bò xuống. Thịnh Đằng Vi thấy lần này nó đáng yêu quá, bèn lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình, gửi cho Trì Hoài Dã. Chưa đầy vài phút sau, Trì Hoài Dã đã trả lời, hỏi cô có muốn thử sờ nó một cái không. Thịnh Đằng Vi liếc nhìn Wendy đang nhắm mắt, tưởng tượng cảnh mình sờ nó, lập tức nổi da gà toàn thân. Cô lắc đầu, nhắn lại cho Trì Hoài Dã hai chữ “Không cần”. Sau khi chơi với Wendy một lúc, cô vào phòng ngủ chính ở tầng một để sắp xếp lại những thứ vừa mua ở phố cổ. Sau khi phân loại và xếp gọn tất cả, cô ngồi xuống chuẩn bị làm việc. Thịnh Đằng Vi lướt lại các đoạn chat cũ với khách hàng, tìm được những bản thiết kế đã gửi trước đó. Dựa theo kích thước đã ghi chú cho khách, cô bắt đầu động tay vào việc. Một khi đã bắt tay vào làm, cô chìm đắm trong trạng thái tập trung cao độ, hoàn toàn không để ý đến thời gian trôi qua. Mãi đến khi trời tối đến mức không nhìn rõ đồ vật trong tay nữa, cô mới hoàn hồn và dừng lại. Thịnh Đằng Vi ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài thấy trời đã tối đen. Cô đặt đồ trong tay xuống, duỗi người để giãn các cơ đã mỏi nhức, mệt mỏi xoa xoa giữa hai chân mày rồi đứng dậy đi ra cửa sổ mở nó ra. Gió thu chiều tà thổi vào, làm tung bay những sợi tóc trên trán cô, đồng thời cũng thổi tan đi phần nào mệt mỏi. Thịnh Đằng Vi duỗi tay tựa vào bệ cửa sổ, để mặc làn gió lạnh thu về thổi tung mái tóc bay bay, khẽ nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Tuy lạnh nhưng khiến cô cảm thấy vô cùng sảng khoái. Chỉ là cảm giác dễ chịu ấy chưa kéo dài được bao lâu thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ liên hồi. Thịnh Đằng Vi thu lại dòng suy nghĩ, đóng cửa sổ lại rồi xoay người bước ra ngoài. Cô chưa kịp ra đến cửa đã nhìn thấy qua kính một người phụ nữ lạ mặc áo khoác màu xanh đang đứng bên ngoài…