Say Mộng Giang Sơn

Chương 1057.2

Tây công chúa Văn Thành gả đến Thổ Phiên chỉ là thứ phi, không được coi là chính thất, quốc vương Thổ Phiên xây cung lớn cho chính thất thờ tượng phật Thích Ca Mâu Ni bát đẳng mang đến từ Nepan. Nhưng Văn Thành thì lại chỉ xây cho một cái điện nhỏ để thờ tượng thích Ca Mâu Ni thập nhị đẳng mang từ Đại Đường sang.

Hai vị vương phi địa vị cao thấp như thế nào thì có thể nhìn ngay ra, hơn nữa công chúa Văn Thành và quốc vương Thổ Phiên kết nghĩa vợ chồng 10 năm, thời gian mà Văn Thành có thể gặp mặt thì chưa được 3 năm. Cả một đời không có con cái, thất sủng, giống như a hoàn, thử hỏi thân là tiểu thư của Tương Vương có khi nào càng bị để ý hơn so với Văn Thành.

Lý Hoa Uyển càng nghe càng thấy sợ, không khỏi sợ hoảng loạn mà hỏi:

- Trì Doanh, những chuyện này từ đâu muội nghe được, sao tỷ không biết?

Lý Trì Doanh đáp:

- Muội nghe tam ca nói, trong triều chỉ có thể là tự biên tự diễn, làm điệu bộ cho người ta xem, còn ai vào đây có thể nói cho muội nghe sự thật này?

Lý Hoa Uyển hiểu rõ tiểu muội thông minh này, mà Tam Lang Long Cơ lại là huynh ruột của muội ấy, xưa nay là một người điềm tĩnh nhất trong số huynh đệ tỷ muội, thường quan tâm đến những việc đại sự trong thiên hạ. Những lời này mà do huynh ý nói ra thì không thể nào là bịa đặt được, nghĩ như vậy trong lòng nàng lại càng lo sợ .

Hoắc Quốc Huyện chủ mới sáu tuổi còn chưa hiểu chuyện, nhưng những lời mà mấy vị tỷ tỷ nói nàng cũng hiểu được, mời nghe thôi mà cũng sợ đến mức khóc không thành tiếng:

- Muội...muội không muốn bị gả đi Thổ Phiên đâu.

Lý Trì Doanh lườm nàng một cái rồi quát:

- Được rồi, muội khóc lóc cái gì, trên muội còn 6 tỷ tỷ bọn ta, dù thế nào cũng không đến lượt muội đâu.

Lý Trì Doanh vừa nói xong thì vài tỷ tỷ Thọ Quang, Thanh Dương, Tây Thành mười hai tuổi đều lo sợ trong lòng, ba người này là lớn nhất trong số bảy người một khi hoàng thượng ân chuẩn hôn sự này thì một trong số họ sẽ bị gả đi thổ Phiên. Lý Hoa Uyển hất tay mình và nói lớn:

- Muội không xuất giá, muội thà chết còn hơn xuất giá.

Thanh Dương Huyện Chủ trầm ngâm cắn nhẹ ngón út của mình rồi đột nhiên hai con mắt sáng lên. Hí hửng nói:

- Đúng rồi, tỷ còn nhớ năm đó Thổ Phiên cũng tới Đại Đường ta cầu hôn Thái Bình cô cô, hoàng tổ mẫu vì cô cô mà tu sửa một ngôi chùa, rồi cho Thái Bình cô cô xuất gia đó sao? Kết quả là Thổ Phiên đành phải hậm hức quay về hay sao, chi bằng chúng ta cũng xuất gia?

Hoắc Quốc huyện chủ liền vỗ tay:

- Hay lắm, hay lắm. Chúng ta cùng xuất gia, chúng ta cùng ở một chùa chắc sẽ không buồn đâu?

Tây Thành Huyện Chủ ủ rũ nói:

- Bỏ đi, thật là hoang đường, bảy vị hoàng tôn cùng xuất gia làm ni cô, mọi người nghĩ xem lí do này có thể lừa được Thổ Phiên hay sao? Mọi người ngốc hết cả rồi sao?

Mấy nàng ngơ ngác nhìn nhau, gục đầu tỏ vẻ bất lực. Lý Trì Doanh cắn môi suy nghĩ rồi đôi mắt to tròn của nàng sáng lên:

- Hôm nay hoàng thân quốc thích đều đến phủ của đại ca mừng tân gia, chi bằng chúng ta cùng bẩm lên hoàng tổ mẫu rằng chúng ta thà chết chứ không chịu gả đi Thổ Phiên, chưa biết chừng Thổ Phiên thấy khó sẽ bỏ cuộc.

Lý Hoa Uyển vội hỏi:

- Muội nói rõ tỷ nghe xem nào?

Lý Trì Doanh hồ hởi nói:

- Chúng ta thắt cổ!

- Á....

Lý Hoa Uyển kinh ngạc ngoác miệng kêu lớn, nhưng chợt nàng hiểu ra ẩn ý, ngay lập tức hỏi lại:

- Ý muội là, chúng ta giả chết, lấy cái chết để nói rõ tâm tư của chúng ta.

Lý Trì Doanh dương dương tự đắc:

- Chính là vậy! Trong phủ Quận vương này nhiều người ra vào như vậy, lẽ nào không ai biết chúng ta treo cổ, chỉ cần chúng ta cùng làm tin này nhất định sẽ đến tai hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu vì chuyện này mà còn ép chúng ta xuất giá hay sao?

Tương Vương có năm người con trai, mười một người con gái, trong năm người con trai thì Tam Lang Lý Long Cơ là mười túc trí đa mưu nhất, luôn được huynh đệ kính trọng, còn trong số nữ nhi thì Lý Trì Doanh chín tuổi là thông minh lanh lợi nhất, mấy người tỷ muội kia luôn luôn nghe theo lời của nàng. Nghe xong lời của Lý Trì Doanh mấy người kia dáo dác nhìn nhau, rồi bất giác cùng đứng dậy.

- Tiểu đệ, đệ cẩn thận một chút kéo ngã xuống đó.

- Đệ biết rồi, tỷ nhiều chuyện quá đó, tỷ để ý xem có ai đến thì bảo đệ.

Dương Niệm Tổ nói xong, giống như con khỉ nhanh nhẹn trèo lên một cành khác của cây mai già, tiếp tục trèo lên trên. Chỗ mà tay bám, châm dẫm làm tuyết rơi lả tả, Dương Niệm Tổ tránh xa những chỗ có tuyết, đứng trên cây khẩn trương mở to mắt tìm.

Trời đông giá rét đấy, hai tỷ muội thật sự không có gì để chơi đùa, rồi cả hai nhìn thấy một cây mai già nở đầy hoa. Dương Tư Dung nhìn lên tỏ vẻ thích thú, rất muốn hái xuống ngắm chơi, Dương Niêm Tổ nhìn thấy tỷ tỷ như vậy liền xung phong leo lên cây. Dương Tư Dung muốn có hoa nhưng lại sợ mẫu thân, trong lòng đầy mâu thuẫn.

Dương Niệm Tổ đứng trên cành mai cao nhất, cành mai bị gãy thì có thể lắm chứ, cậu có tính ham chơi, đã leo lên cây mai là nhất định phải leo lên cành cao nhất, may là cậu nhẹ cân, cành mai già có thể chịu được. Cậu lúc leo lên cây mai già cũng bị lắc lư.

- A Lang, ngài đã trở về.

Xa xa bỗng vọng lại tiếng kẻ hầu hô vang, Dương Tư Dung cuống quít kêu lên:

- Ai nha, không tốt rồi, phụ thân đã trở lại, Niệm Tổ, đệ mau xuống đây.

- Tỷ, đừng hoảng, phụ thân không biết đệ trèo cây, đi xuống đây cũng không nhanh như vậy đâu.

Dương Niệm Tổ giống như một vị quan, không nhẫn nại được chen ngang lời tỷ, đảo mắt một lượt rồi nảy ra một ý:

- Tỷ, đệ sẽ trốn trên cây, phụ thân đi qua sẽ không biết được đâu.

Dương Tư Dung thì cuống quýt:

- Tỷ làm gì bây giờ?

Dương Niệm Tổ đáp:

- Tỷ cúa giả vờ chào phụ thân, đệ nấp ở trên cây, phụ thân đi qua thì đệ xuống.

- Ừ. Như vậy nha.

Dương Tư Dung nhất trí, vội vàng chạy về phía sau cây.

Dương Phàm mặc nhung trang, khoác áo giáp men teo con đường rải sỏi đá đi về phía cây mai già, hai bên đường chỗ tuyết đọng lại mà vẫn chưa được dọn dẹp, hắn đột nhiên thấy vết chân nhỏ phía sau cây mai, rồi ngẩng đầu lên rồi đúng lúc đó nhìn thấy một vạt áo liền cười lớn.

Nha đầu này trốn mà cũng không kỹ, váy áo lộ ra rồi này, vẫn chưa biết là mình đã bị phát hiện. Dương Phàm chỉ biết là con gái biết mình đã về, chắc là muốn chơi trốn tìm đây, hắn đang nghĩ thì có một đám tuyết rơi xuống, đó là vì Dương Niệm Tổ cùng đang lo lắng, đứng cũng không yên vô tình làm tuyết đọng ở trên cây rơi xuống.

Dương Phàm ngẩng đầu lên thì thấy trên cây lung lay một cách lại thường, nhìn kỹ thì thấy đứa con trai đang tựa mình vào thân cây, nhìn xuống một cách sợ sệt. Thấy vậy Dương Phàm liền quát lớn:

- Tiểu tử thối, con trèo lên đó làm gì? Nhìn quỷ thắt cổ hay sao?

Dương Niệm Tổ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ phụ thân, bị phụ thân mắng, cậu sợ sệt đáp:

- Phụ thân, hài nhi...hài nhi giúp tỷ tỷ ...

Dương Niệm Tổ đang muốn thú tội thì thấy bên tường nhà hàng xóm có chút khác thường liền nhanh nhảu đáp:

- Dạ, đúng vậy, phụ thân nói không sai. Đứng ở trên đây đúng là có thể xem quỷ thắt cổ. Cả một bầy luôn, rất đông vui.

Bình Luận (0)
Comment