Say Mộng Giang Sơn

Chương 1058.1

Lý Trì Doanh nắm chặt lấy sợi dây đai trên cổ, khuôn mặt nóng bừng lên mắng Huyện chủ nhỏ nhất Hoắc Quốc :

- Muội đúng là ngốc mà, tỷ đã dặn muội rồi chúng ta chỉ giả vờ treo cổ thôi, thế mà muội lại làm thật.

Hoắc Quốc đang loay hoay với sợi dây, nó khiến nàng khó thở, mặt đỏ tía tai, kêu la oai oái, hai chân khua loạn lên, nàng rất muốn giơ tay nắm lấy sợi dây nhưng tay nàng lại không nghe theo nàng

Sợi dây mà Lý Trì Doanh làm thực sự là khiến cho Hoắc Quốc khổ sở, không thể nào chịu được Hoắc Quóc vội vàng nói:

- Như vậy mà vẫn chưa có người đến sao? Trì doanh tỷ tỷ, không xong rồi, muội sắp nghẹt thở rồi, chúng ta mau kêu người đến thôi

Thanh Dương cũng tuôn nước mắt hùa theo:

- Tỷ...tỷ cũng sắp không chịu nổi nữa rồi

Lý trì Doanh thấy vậy liền bảo:

- Vậy thì hai người buông tay ra, chỗ này cách mặt đất không xa, rơi xuống cũng không chết được đâu

Thanh Dương giọng run run nói không rõ lời:

- Không, không, tỷ sợ lắm, tỷ không dám, tỷ... á.

Nàng lúc này không còn chút sức lực nào nữa, nói xong thì tay đã nắm không được sợi dây, rồi hai tay rơi tự do làm sợi dây thít chặt cổ nàng, khiến mắt nàng lồi ra, muốn nói cũng không nói được

Lý Hoa Uyển thấy Thanh Dương như vậy nên hoảng quá, không may hai tay cũng không giữ được sợi dây và...bảy tỷ muội lần này chỉ định giả vờ thắt cổ thôi nhưng có ai ngờ đâu giả mà lại hóa thật

Mấy a hoàn của bảy tỷ muội thì bị các nàng đuổi ra ngoài cả rồi. Hôm nay trời rét như vậy, trong thời gian tiếp đón khách khứa, ai ai cũng không muốn ra khỏi lễ đường, chứ đừng nói là đến góc vườn phía đông lạnh lẽo này. Lý Trì Doanh sợ đến mức nước mắt cứ thi nhau tuôn ra, khiến nàng không dảm thả tay để rơi xuống đất, lúc này nàng cũng không còn sức lực mà giữ sợi dây nữa, nàng chỉ còn cách kêu la thảm thiết:

- Người đâu?... mau đến đây, người đâu?

Ở tường bên này, Dương Phàm thấy đứa con trai của mình đang ở trên cây nói hươu nói vượn thì vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng vẫn làm mặt dữ mà quát lớn:

- Tiểu tử, con định hùa theo cha đó hả, mau xuống ngay cho ta.

Dương Niệm Tổ gấp đến mức từ trên cây nói vọng xuống:

- Phụ thân, không phải như vậy, con không dám nói dối, bên kia đúng là có một đám người đang thắt cổ, hôm nữa lại còn là mấy tỷ tỷ xinh đẹp nữa kia

Có một đám người đang thắt cổ, hôm nữa lại còn là mấy tỷ tỷ xinh đẹp? Đúng là chuyện lạ khó tin, Dương Phàm nghe vậy càng quát lớn hơn:

- Con có xuống đây không thì bảo, nếu mà không xuống đây ngay, thì phụ thân sẽ lên bắt con xuống, sau đó sẽ đánh nát cái mông của con.

Phụ thân đã giận thật rồi, Niệm Tổ không dám nói gì nữa liền trượt thẳng xuống, trươt được một nửa đường thì bị Dương Phàm tóm được, khi đã được thả xuống đất thì lại bị Dương Phàm đá cho một cái vào mông:

- Con đúng là quá hư mà, còn nghịch ngợm hơn cả phụ thân lúc nhỏ.

Dương Phàm nói xong thì nghe loáng thoáng được tiếng kêu cứu từ đâu theo gió vọng lại:

- Cứu tôi với....

Hắn bỗng sững người lại, đúng tại chỗ nhảy luôn lên cây mai, phóng tầm mắt ra xa quan sát, đúng là Niệm Tổ không nói dối, bên kia đúng là có một đám người đang thắt cổ, hơn nữa lại còn là mấy tiểu thư xinh đẹp, quần áo thướt tha.

Hắn liền thất thanh nói:

- Đúng là có người đang thắt cổ!

Dương Niêm Tổ ở dưới gốc cây nghe thấy phụ thân nói vậy thì ấm ức kể tội Dương Phàm:

- Phụ thân xem đi, con nói rồi mà người đâu có tin con, người lại còn đá vào mông con nữa.

Dương Tư Dung đứng gần đó liền chạy đến hỏi Niệm Tổ:

- Tiểu đệ, đệ nói ai thắt cổ cơ? Có mấy người vậy?..( hỏi nhỏ) mau nói cho tỷ tỷ nghe với.

Dương Phàm không dám do dự, mượn lực từ cành mai nhún mình nhảy đến chỗ bức tường cao ba trượng kia, mũi chân lại mượn lực ở đầu tường lăng không lướt ra ba trượng.

Lý Trì Doanh vừa sợ vừa hoảng, không nói được câu gì nữa thì đột nhiên có bóng người lao tới với thanh gươm sáng loáng, giữa lúc đó vang âm thanh sắc nhọn “ xoẹt, xoẹt” hai sợi dây bị chém đứt đôi, rồi Thọ Quang và Hoắc Quốc liền rơi ngay xuống.

Bóng người kia rõ ràng chọn đúng thời điểm mà đến, cắt đứt đây đai, không ngờ còn tiếp tục hạ xuống nhanh nhẹn đỡ Thọ Quang và Hoắc Quốc giúp từng người từng người một tiếp đất an toàn. Nhìn thấy cảnh đó, Lý Trì Doanh mặc dù mắt đang đẫm lệ nhưng lại thích thú kêu lên:

- Thật là lợi hại!

Tường bên này, Tư Dung đang đợi câu trả lời của Niệm Tổ, thì thấy phụ thân từ cây mai nhảy sang phía tường bên kia, làm tất cả đám tuyết đọng trên cây mai rơi xuống, khiến đứa trẻ chỉ còn cách vội vàng chạy đi tránh tuyết và quên luôn chuyện có người thắt cổ.

Dương Phàm không có thời gian suy nghĩ, sau khi đỡ hai cô bé thì không ngừng đẩy thông khí ở trong lồng ngực của Thọ Quang và Hoắc Quốc, lại thì lập tức nhảy đến cứu Thanh Dương và Tây Thành.

Dương Phàm vội vàng đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại ở một vị tiểu thư có khuôn mặt trái xoan, chiếc miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, từ vị tiểu thư này toát ra một khí chất thanh tú và sự lanh lợi, hai tay nàng đang cố giữ chặt sợi dây, trông là rất nguy hiểm nhưng nhất thời không ảnh hưởng đến tính mạng, Dương Phàm quyết định sẽ cứu vị tiểu này cuối cùng

Động tác của Dương Phàm rất mau lẹ và dứt khoát, dưới chân hắn như có một chiếc lò xo vậy nhảy qua nhảy lại thoắt đã cứu được sáu vị tiểu thư. Lúc Dương Phàm đặt hai vị tiểu thư thứ năm và thứ sáu xuống đất an toàn thì vị tiểu thư có đôi mắt to tròn cùng khuôn miệng nhỏ xinh kia không còn giữ chắc được, bỗng “á” một tiếng, rồi rơi từ trên cây xuống. Lúc đó Dương Phàm vừa mời tiếp đất, tay hãy còn đang ôm hai vị tiểu thư kia, không thể nào nhảy lên đỡ vị tiểu thư này nên chỉ còn cách giơ chân phải lên

Dương Phàm là cao thủ đá cầu, chân tay mau lẹ, hắn xem vị tiểu thư này như một trái cầu, chuẩn bị làm động tác đỡ cầu, mu bàn chân đỡ phía sau mông của Trì Doanh, đùi hắn thì vuông góc và cuối cùng đã cứu được cả thảy. Lúc này đây, hai tay thì ôm hai người, chân phải cũng hạ xuống chầm chậm. Trì Doanh hiện giờ cũng hạ đất an toàn nhưng tinh thần vẫn còn hoảng loạn sau cú rơi hụt vừa rồi.

- Tiểu nha đầu, cô đã an toàn rồi

Dương Phàm thấy vị tiểu thư này đã sợ đến mức choáng váng, nên không nhịn được cười nhưng hắn cũng không quên đây chính là phủ Quận Vương Lý Khí Thành, hơn nữa mấy tiểu nha đầu này tuyệt đối không phải là a hoàn hay người hầu kẻ hạ gì, cho nên hắn gọi mấy vị tiểu thư của Lý Gia là “tiểu nha đầu” hoàn toàn không có ý trêu chọc, hay tỏ ý bất kính mà chỉ là một cách xưng hô bày tỏ sự thân thiện, cởi mở

- Hả? A!

Người ngồi trên mu bàn chân của Dương Phàm không ai khác chính là Lý Trì Doanh. Lý Trì Doanh còn tưởng lần này coi như xong, cái mông đáng thương của nàng sẽ bị bầm dập không thương tiếc, nhưng thật không ngờ nàng lại có thể tiếp đất an toàn như vậy. trong lúc đầu óc vẫn còn đang mơ hồ thì nghe thấy Dương Phàm nói như vậy, ngay lập tức Lý Trì Doanh nhảy dựng người lên.

Nàng chỉnh lại quần áo, xoa xoa cái mông, rồi chợt nhớ chỗ này vừa bị đụng chạm với nam nhân, nhất thời hơi bối rối và ngượng ngùng. Tuy Lý Trì Doanh vẫn còn nhỏ tuổi nhưng dù sao nàng cũng xuất thân từ hoàng thất vương phủ, thuở nhỏ đã được dạy cái đạo lý “ nam nữ thụ thụ bất thân” nên khó tránh khỏi cảm giác này, đỏ mặt đứng lên

Dương Phàm thấy mấy vị tiểu thư vẫn chưa hết sợ, buồn cười mà nói:

- Mấy vị tiểu thư, mấy người chơi trò gì không chơi lại chơi trò thắt cổ, mấy vị có biết lúc nãy tình hình nguy hiểm như thế nào không?

Dương Phàm vẫn cho rằng mấy vị tiểu thư này quá rảnh rỗi, không có việc gì chơi nên sinh ra buồn chán, mới bày ra cái trò này, hơn nữa lúc hắn đứng ở tường bên kia thấy mấy nàng đang cố gắng dùng hai tay giữ sợi dây, không cho nó thít chặt vào cổ nên càng khẳng định đây chỉ là một trò tiêu khiển trong lúc quá nhàn hạ của mấy vị tiểu thư đây. Mấy tỷ muội Lý Hoa Uyển ngơ ngác nhìn nhau rồi lúng túng không biết nên nói thế nào cho phải.

Dương Phàm là ngay từ đầu lúc nhảy tường vào, tuy nói là vì cứu người, nhưng dù sao cũng thuộc loại tự ý đột nhập dinh thự người khác, thấy mấy vị tiểu thư này, một câu cũng không nói, hắn lắc đầu, nói:

- Về sau, ta khuyên mấy vị đừng chơi trò nguy hiểm như thế này nữa, không phải lúc nào cũng may mắn, cũng có người đến cứu kịp thời như hôm nay đâu, mau đem cái thang kia giấu đi, đừng để người ngoài nhìn thấy kẻo sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Nói xong Dương Phàm định nhảy qua tường về phủ của mình, Lý Hoa Uyển phản ứng khá nhanh nhẹn, vội vàng tiến đến đa tạ:

- Đa tạ ân nhân cứu mạng! Không biết tôn tính đại danh của ân nhân là?

Dương Phàm khoát tay nói:

- Ta chỉ tiện tay tương trợ thôi, không cần phải cảm ơn đâu

Kẻ hèn này họ Dương, tên một chữ Phàm, có thể xem là hàng xóm của quý phủ

Lý Trì Doanh mặt vẫn còn đỏ nhưng nghe thấy tôn tính đại danh của vị ân nhân đã cứu bảy tỷ muội, hai mắt liền sáng lên, hồ hởi hỏi:

- Nhìn phục sức của ân nhân, ngài chính là tướng lĩnh đứng đầu đội cấm quân, ngài họ Dương tên Phàm, chính là vị Thiên Kỵ Trung Võ đại tướng quân bảo vệ đương kim hoàng thái tử từ Phòng Châu bình yên trở về thành Lạc Dương?

Dương Phàm nghe xong liền lấy làm lạ, trong lòng có chút cảnh giác.

Sau khi Dương Phàm đón thái tử Lý Hiển trở về thì triều đình mới phái người công khai đến Phòng Châu đón thái tử. Đương nhiên, trên danh nghĩa là đi đón thái tử nhưng trên thực tế là đi đón một đám nữ nhân của Lý Hiển và là Lư Lăng Vương phi Vi thị. Những người mà biết Dương Phàm đi Phòng Châu đón thái tử Lý Hiển thì đều là những nhân vật có quyền lực trong triều đình, không những bách tính nhân dân không biết mà ngay cả không ít văn võ bá quan trong triều cũng không biết Lư Lăng Vương Lý Hiển sớm đã được đón về kinh thành, hơn nữa trên đường về lại còn xảy ra không ít chuyện mạo hiểm, kì bí, nhưng không ngờ tiểu nha đầu này lại biết.

Bình Luận (0)
Comment