Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 43 - Tiểu Chiêu Sơ Hiện, Như Ngọc Tất Phải Chết

Rừng rậm Hoàng Liên

Khu rừng già nằm ở cực Nam Việt Thiên đại lục, sau lưng tiếp giáp với vùng biên hư không vô tận, ba phía còn lại được che chắn bởi hai nửa dãy núi hình cánh cung của Hoàng Liên sơn mạch.

Nơi đây cất chứa vô số kỳ trân dược thảo, được đệ tử tinh anh Thảo Dược môn ngày đêm canh giữ bảo vệ.

Hàng ngày, những đệ tử cấp thấp, đệ tử ngoại môn thường sẽ ra vào ở vùng ngoại vi rừng rậm để hái thuốc, còn lại trung vi cùng vùng tận sâu trong rừng rậm đều bị các vị lão tổ nghiêm cấm bước chân vào.

Vì vậy, trong mắt đám đệ tử Thảo Dược môn, nơi bí ẩn nhất chính là nơi tận cùng sâu bên trong khu rừng rậm: nơi này trực tiếp tiếp xúc cùng biên giới hư không, thiên thạch, vẫn thạch, những vật thể kỳ lạ từ bên ngoài vũ trụ thỉnh thoảng sẽ rơi xuống nơi này. Bởi vậy, nơi đây ẩn chứa vô số điều quái dị kỳ ảo, đến cả những vị lão tổ tông có cảnh giới đỉnh tiêm Cổ Việt Võ cũng không thể khống chế hết được.

Sâu bên trong khu rừng già, ẩn dưới lớp bùn đất mục nát, nằm lặng lẽ một thanh trường kiếm rỉ sắt . Không biết là nó đã nằm ở nơi đấy từ lúc nào, và cũng chẳng ai - kể cả các vị lão tổ nhiều đời của Thảo Dược môn cũng chưa bao giờ có thể phát hiện ra nó.

Thế mà hôm nay, trên lưỡi kiếm bỗng nhiên liên tục loé lên từng sợi quang mang màu xanh lục sáng lấp lánh, dường như thanh trường kiếm rỉ sắt đang kêu gọi chủ nhân của nó vậy.

Xoạt!

Tiếng bước chân người sống giẫm lên lớp lá khô đột ngột vang lên, phá tan đi bầu không khí yên tĩnh đến mức ngột ngạt của khu rừng già. Đôi bàn chân của nàng trắng tinh khôi như hai khối bạch ngọc, từng đầu ngón chân hoàn mỹ không chút tì vết, tựa như được tạc từ đôi bàn tay đầy xảo diệu của mẹ tạo hoá.

Đôi bàn chân như bạch ngọc kia không ngại dơ bẩn, dùng da thịt trực tiếp tiếp xúc nhẹ nhàng lướt đi trên lớp lá khô, như một chiếc lông vũ mềm mại bị cơn gió cuốn trôi theo vậy.

Roạt!

Đến cạnh một gốc cổ thụ không hề có chút nổi bật nào giữa khu rừng già, đôi bạch ngọc kia bỗng nhiên dừng bước, da thịt mịn màn giẫm xuống làm nát vụn vài chiếc lá khô xấu số.

Nàng khẽ khàng khuỵu gối, cúi người quỳ xuống, khiến cho làn tơ lụa mềm mại của chiếc váy dài màu vàng nhạt phủ lên trên mặt đất ngay dưới chân. Đôi bàn tay trắng nõn nà, không một chút tì vết, như búp măng non đầy tinh xảo vung tay quét ngang đám lá khô, sau đó không ngại ngần nhơ nhớp mà đâm xuyên vào trong tầng bùn đất mục nát.

Dường như nàng đang tìm kiếm một cái gì đó.

Không để chủ nhân của nó phải đợi quá lâu, đôi bàn tay nõn nà ấy chậm rãi từ bên trong lớp bùn đất rút ra, kéo theo lên một thanh trường kiếm cũ nát đầy vết rỉ sắt.

Cả thanh trường kiếm bị đóng một lớp trầm tích được tích tụ từ mấy nghìn năm, ngoan cố bám chặt vào bao phủ lấy toàn thân thanh trường kiếm, thế nhưng khi bàn tay nàng nhẹ nhàng lướt qua, lớp trầm tích dù có cứng đầu đến mấy cũng phải lả tả rơi xuống.

Trong ảo giác, sau khi thanh trường kiếm được mở trói, dường như nó vui mừng vì được gặp lại chủ nhân của mình mà khẽ reo lên, loé lên từng sợi ánh sáng xanh lục, lấp lánh như một khối ngọc lục bảo tuyệt mỹ.

Nhưng chỉ chớp mắt thôi, khi chúng ta nhìn kỹ lại, thanh trường kiếm rỉ sắt vẫn chỉ là một thanh trường kiếm cũ nát, như một khúc sắt phế liệu để ngoài trời mưa gió lâu ngày mà đóng lên một lớp tạp chất đen đúa, đôi chỗ loang lổ vết ố màu xám nâu, nhìn sao cũng trông chẳng giống một món bảo vật chút nào.

- Tiểu Mộc, lâu ngày không gặp.

Bàn tay nàng vô cùng dịu dàng nâng niu vuốt ve trên lưỡi kiếm đầy rỉ sắt, âm thanh của nàng như dòng nước mùa thu, nhẹ nhàng phiêu động trong không khí, khẽ khàng gọi người bạn thân đã theo nàng đi qua vô số năm tháng này.

...

- Sơn môn của lão thật đẹp nha.

Dọc theo lối đi nhỏ rải đầy sỏi đá, Như Ngọc vừa theo chân lão Thiện vừa nhàn nhã ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.

Sắc nước hương trời, cây cối tươi xanh không khí trong lành, hai bên lối đi mọc từng hàng cỏ bốn lá xen lẫn những bụi hoa Lưu Ly đang độ nở rộ, cảnh đẹp ý vui khiến Như Ngọc không khỏi tấm tắc khen ngợi một câu.

Từ xa nhìn lại, dưới mái che cổ kính của đình nghỉ mát nơi cuối đường, ngồi đấy một thân ảnh nhỏ nhắn thướt tha xinh đẹp.

Nàng lúc này cũng đang quay đầu nhìn về phía Như Ngọc.

- Đã làm phiền người rồi, Thiện lão tổ.

Bước chân vào đình nghỉ mát, trước khi lão Thiện quay người rời đi, Như Ngọc cúi đầu chào tạm biệt đầy lễ phép, sau đó mới nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện.

Đôi mắt sáng rực của Như Ngọc quan sát gương mặt tuyệt mỹ của tuyệt sắc giai nhân trước mặt, nàng cũng đang chăm chú đánh giá Như Ngọc.

Nhìn nhau một lúc lâu, bất tri bất giác cả hai tiểu nữ tử đều nhoẻn miệng mỉm cười.

- Đã lâu không gặp.

Như Ngọc mở lời:

- Không biết bây giờ mình nên gọi cậu là gì đây, Họa Thủy?

- Gọi mình Tiểu Chiêu.

Thi Hoạ Thủy, nói đúng hơn là Tiểu Chiêu, mỉm cười tự giới thiệu, sau đó đánh mắt xuống thanh trường kiếm đang nằm ngay ngắn cạnh ấm trà thơm, tiếp lời:

- Gọi nó Tiểu Mộc.

- Ồ, là Tiểu Mộc.

Như Ngọc cũng dời mắt theo, nhìn xuống bàn đá, vừa trông thấy thanh trường kiếm rỉ sắt loang lổ những vết ố kia, đôi mắt nàng không khỏi loé lên những tia sáng đầy kỳ dị.

- Kiếm tốt.

- Hì, cậu cũng rất tốt.

Tiểu Chiêu mỉm cười, nhiệt tình mười phần đáp lời.

Quả thật Như Ngọc thực sự rất tốt bụng, Tiểu Chiêu khen ngợi hoàn toàn là thật lòng. Trước kia, lúc còn chưa thức tỉnh, chính cô gái này luôn đối xử rất tốt với nàng.

Dù cho mình vô tình giành nam nhân với cô, thế nhưng Như Ngọc cũng chưa bao giờ ghét bỏ, vẫn dịu dàng bảo hộ lấy.

Ngoài sư phụ của nàng ra, Như Ngọc trước mặt chính là người nàng vừa ý nhất ở thế giới nhỏ bé xa lạ này đấy.

- Cảm ơn cậu rất nhiều.

- Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.

Như Ngọc vén sợi tóc ra sau vành tai, nhẹ nhàng đáp lời.

- Cậu không thấy bất ngờ gì hết à?

Trông thấy Như Ngọc trước sau như một, bất kể mình là ai, cô vẫn như mặt nước trong veo của hồ Gươm không chút gợn sóng, Tiểu Chiêu không khỏi thầm kinh ngạc trong lòng.

- Vì sao lại bất ngờ?

Như Ngọc khẽ nhếch môi, nhẹ mỉm cười hỏi ngược lại, lại nói:

- Mỗi người chúng ta đều có cơ duyên của riêng mình mà.

- Vậy cậu không tò mò về thân phận thật sự của mình hay sao?

Tiểu Chiêu nháy mắt, nở nụ cười đầy thần bí hỏi.

- Thỉnh nói một chút.

Như Ngọc ngữ khí êm ả nhẹ tựa mây trôi, bình thản đáp lời.

- Ùm, thật ra, mình là Mộc Chân Chiêu...

Cứ thế, dưới mái ngói cổ kính của đình nghỉ mát ven rừng cây, hai cô gái nhỏ thong thả ngồi uống trà, Tiểu Chiêu một bên chậm rãi giảng đạo, Như Ngọc lặng lẽ nghiêng nhẹ mái tóc lắng nghe.

Mộc Chân Chiêu, Kiếm Nữ của nhà Mộc Chân - gia tộc Võ Tu nổi danh lừng lẫy tại Hoá Thiên Cung trong Đại Thừa Thiên, Tiên Nguyên Giới.

Đại đạo một đường thẳng tiến, thế nhưng trên đường leo lên Thượng Thừa Thiên thì Mộc Chân Chiêu bị cường địch phục kích đánh nát thân thể, một tia tàn hồn của nàng may mắn tránh thoát độc thủ, được Mộc Chân Kiếm che chở lẩn trốn vào trong lốc xoáy hư không, cuối cùng rơi xuống thế giới nhỏ bé vô cùng xa lạ này.

Vốn tưởng rằng bị rớt xuống giới diện tu chân, không ngờ đây cũng là một nơi chuyên tu luyện Võ Đạo.

Tia tàn hồn này lẩn khuất trong chốn hồng trần mấy ngàn năm, từng kiếp từng kiếp luân hồi chuyển thế, uẩn dưỡng chút hồn phách mỏng manh còn sót lại.

Vốn định bồi bổ thêm vài ngàn năm nữa, nhưng trong lúc bản thể bị tổn thương nguy hiểm đến tính mạng, (chính là lúc Thi Hoạ Thủy bị Vũ Ninh Nam Cung ép dùng tinh huyết để tế Khuynh Tâm ngọc) tàn hồn Tiểu Chiêu đành phải thức tỉnh sớm hơn một chút.

Sau khi hoàn toàn dung hợp tàn hồn cùng ba hồn bảy vía của Thi Hoạ Thùy, Mộc Chân Chiêu chính thức được sống lại.

Tu vi nàng một đường thẳng tắp xông lên, trước kia vốn chỉ là một Nhân cấp tu võ giả nho nhỏ, nhưng chỉ mới mấy tháng, nàng bây giờ đã là cường giả Thiên cấp Sơ Ý cực kỳ cường đại.

Tất nhiên, chút xíu lực lượng Sơ Ý cảnh nho nhỏ này, Tiểu Chiêu nàng thật chẳng để vào mắt.

Cho dù ngươi có là cường giả Vô Thượng cảnh trong truyền thuyết, nếu bị ném vào Tiểu Thừa Thiên cũng chưa đủ để làm một con kiến hôi, chứ đừng nói đến ở Đại Thừa Thiên quê nhà nàng, Tiên Tôn như rừng Tiên Vương như cây.

- Tiên Nguyên Giới...

Như Ngọc nghe đến đây, không khỏi gật gù khẽ lẩm bẩm.

- Ùm, Tiên Nguyên Giới, tên đầy đủ của nó phải là...

Tiểu Chiêu gật đầu đáp, sau đó tiếp tục kể:

- Tiên Thừa Đại Đạo Chi Nguyên Giới.

Tiên Thừa Đại Đạo Chi Nguyên Giới, nói ngắn gọn là Tiên Nguyên Giới, bao gồm song thiên, tam thừa, cửu vực, và bát thập nhất cung.

-----

● Tác giả chú thích:

Tiên Nguyên giới chia thành:

Hạ Thiên và Thượng Thiên.

Hạ Thiên gồm: Tiểu Thừa, Đại Thừa.

Thượng Thiên chỉ có duy nhất một Thừa, nên thường gộp chung gọi là Thượng Thừa Thiên.

Và mỗi Thừa sẽ có chín Cung tổng là 81 Cung hết.

Rối não thật đấy, nhưng chúng ta không cần phải để ý nhiều như vây.

Đơn giản thôi nhé:

Mộc Chân gia tộc của Tiểu Chiêu bao đời an cư lạc nghiệp tại Hoá Thiên Cung thuộc Đại Thừa Thiên, cao cấp hơn Tiểu Thừa Thiên.

Sau khi thực lực của tu sĩ tại Đại Thừa Thiên đạt đến mức độ nhất định, sẽ có thể leo lên Thượng Thừa Thiên.

Và đó chính là khởi nguồn của tai kiếp mà Tiểu Chiêu đã gặp phải, để rồi nàng phải rớt xuống Việt Thiên đại lục nhỏ bé này đây.

-----

- Với tư chất của cậu...

Tiểu Chiêu tuy đã thức tỉnh lại toàn bộ ký ức kiếp trước, nhưng vì thói quen khi nói chuyện với Như Ngọc nên vẫn "xưng cậu gọi tớ" như xưa.

- Nếu cậu muốn hoàn toàn có thể đi cùng với tớ về cung Hoá Thiên. Nơi đó sẽ có nhiều cơ duyên hơn, rất tốt cho con đường phát triển sau này của cậu.

- Không cần, anh Phong muốn đi đến đâu, mình sẽ theo chân anh ấy đi đến đó.

Như Ngọc mỉm cười khẽ lắc đầu, kiên định đầy quyết đoán từ chối lời mời đầy dụ hoặc của Tiểu Chiêu.

- Hừ, hắn có gì tốt cơ chứ.

Nhớ lại tên họ Vương kia, Tiểu Chiêu không khỏi nhớ đến đoạn thời gian ở chung một mái nhà với hắn.

Tên này thật sự là một cục đá bị người ta ném vào đống phân trâu, vừa cứng vừa thối, chẳng có tí ưu điểm nào.

Đã vậy, được một tuyệt thế mỹ nhân như nàng ưu ái, thế mà hắn lại không biết tốt xấu không chịu đón nhận nàng.

Nghĩ đến đây, nàng thật sự là chẳng muốn nói nhiều thêm nửa câu về tên họ Vương kia nữa.

Liền chuyển chủ đề:

- Cậu đến Thảo Dược môn này có chuyện gì vậy?

- Mình đến nấu thuốc...

...

- Làm sao bây giờ... làm sao bây giờ...

Trong một gian phòng trên tầng năm của khách sạn Bảo Linh, Kỳ Dật lão tổ vừa cúi đầu khẽ lẩm bẩm, vừa liên tục đi đi lại lại quanh chiếc bàn gỗ giữa căn phòng, thỉnh thoảng ánh mắt lão đầy lo lắng bất an nhìn lên hai chiếc mộc bài nằm trên chiếc bàn kia.

Mộc bài bên trái khắc hai chữ Cửu U, cái bên phải khắc hai chữ Phương Thiên.

Lão đang phân vân không biết bây giờ mình nên đứng về phe nào.

Đại ca của Kỳ Dật - Đệ nhất lão tổ của Kỳ Linh sơn mất tích đã mấy trăm năm, không một ai biết hắn đã đi đâu hay đang làm gì, cũng không biết vị lão tổ thần bí này còn sống hay đã chết.

Nhị ca thì đóng cửa ẩn cư tham ngộ Võ Đạo, không màng ngoại sự, nên tất cả mọi quyết sách quan trọng trong môn phái đều đổ dồn hết lên đầu lão.

Vốn trước giờ, với thực lực Song Ý đại viên mãn của mình, Kỳ Dật hoàn toàn tin tưởng không việc gì có thể làm khó được lão.

Thật vậy, những cường giả Tam Ý cảnh đều đã đóng cửa bế quan để tham ngộ Võ Đạo, tìm cách đột phá cánh cửa Vô Thượng đại cảnh giới. Nên hầu như ở thế giới này, Thiên Cấp Song Ý đã là lực lượng cường đại nhất.

Kỳ Linh cấm đạo lại là một trong bốn môn phái đứng đầu đại lục, nên trước giờ có chuyện gì rắc rối, Kỳ Dật lão tổ vừa dùng nắm đấm vừa dùng quyền uy đều giải quyết ổn thoả hết.

Thế nhưng bây giờ thì lại khác, Việt Thiên tiểu thế giới sắp lật trời rồi.

Hàng loạt những cường giả có thực lực cao hơn lão đều đã lần lượt xuất thế.

Cửu U lại hiện, chắc chắn thế giới này sẽ lại nổi lên gió tanh mưa máu.

Cơ mà, một thế này lại khác...

Ngày hôm đó, Tử Liên vừa hiện, đoá sen tím kia vừa nở rộ trên bầu trời thành Hoàng Liên, Kỳ Dật đã ngay lập tức chạy đến quan chiến.

Vốn lão cũng không sợ người của núi Cửu U, nhưng người áo đen thần bí đột nhiên xuất hiện sau cùng kia, mới thật sự là người khiến Kỳ Dật lão tổ khiếp sợ run lẩy bẩy.

Chính thanh đại đao cùng với chiếc áo choàng đen kịt đó đã tiêu diệt sạch sẽ truyền thừa của Vũ Ninh gia.

Cũng chính thanh đại hắc đao kia đã bức lui được cường giả của núi Cửu U nha.

Kỳ Dật tuy là đứng một bên nhìn, nhưng lão hoàn toàn có thể vạn phần khẳng định, nếu nữ nhân che mặt cùng lão giả tóc bạc không kịp né tránh, thì thanh đại đao đó chắc chắn sẽ chém hai người bọn họ thành bốn mảnh.

Thế đao quá nhanh quá độc, quá hung mãnh, kể cả Kỳ Dật với tu vi Song Ý Đại viên mãn của mình, nếu bị thanh đại hắc đao nhắm đến cũng chỉ có thể quay người né tránh, không dám trực tiếp đón đỡ.

Kể từ hôm đó, lão liền trở về núp thật kỹ trong khách sạn Bảo Linh nhà mình, không dám để lộ ra dù chỉ là một tia hơi thở nhỏ nhất.

Với tính cách nhát như chuột của mình, lão thật sự e sợ người áo đen sẽ lại tìm đến lão, bức lão cũng như ép Kỳ Linh sơn vung đồ đao hướng về phía Cửu U sơn.

Cửu U sơn nha, Cửu Liên Thần Công tuyệt đại pháp môn, Cửu Liên Cửu Bộ Khúc trong truyền thuyết, dù đã ẩn thế mấy trăm năm nhưng thực lực không hề suy yếu một chút nào.

Nếu Cửu U sơn chịu đàng hoàng lộ mặt, bọn họ hoàn toàn có thể đứng ngang hàng với tứ đại môn phái.

Tất nhiên, Kỳ Dật lão không biết kẻ được thiên hạ đặt cho cái tên Hắc Sát Ma Ảnh này rốt cục là ai, cũng không biết cước căn của hắn là ở đâu, nhân phẩm như thế nào.

Nên lão sẽ không đứng về phía Hắc Sát Ma Ảnh, để rồi kéo cả cấm đạo trở thành pháo hôi cho người ta.

Còn nếu Kỳ Linh sơn nghiêng về phía núi Cửu U thì sao?

Trăm phần trăm là sẽ trực tiếp đối đầu cùng Phương Thiên môn và Hắc Sát Ma Ảnh rồi.

Thế nhưng, rất có nguy cơ Thần Dược ( ý chỉ Thảo Dược môn ) cũng sẽ liên hiệp với Phương Thiên để đè ép ma diệt Cửu U sơn.

Bởi vì ai cũng hiểu, hai đại môn phái này không hề mong muốn Cửu U sơn xuất thế, để rồi khuấy lên gió tanh mưa máu trên khắp cõi Việt Thiên đại lục.

Nếu Cửu U dám ra, Phương Thiên cùng Thảo Dược tất diệt.

"Hay là Kỳ Linh - Thảo Dược - Phương Thiên liên hiệp lại, kết thành liên minh?!?"

Suy nghĩ cân nhắc cả buổi trời, tính toán trước sau đủ đường cuối cùng Kỳ Dật nảy lên một ý tưởng như vậy.

- Phương Thiên...

Lão cắn răng thốt lên một tiếng, sau đó cầm lên chiếc mộc bài nằm bên phải, rồi tung người tông thẳng qua cửa sổ, lao thẳng ra ngoài, phóng về sơn môn của Phương Thiên môn.

...

Trong lúc Kỳ Dật chạy như điên về phía cực Đông của Việt Thiên đại lục, thì có ba người cũng đang giẫm lên từng bậc thang, leo lên trên Cửu U sơn cao vạn trượng, dốc núi thẳng đứng đâm xuyên vào tầng mây.

Cầu thang bằng đá này không biết đã được xây từ ngày tháng năm nào, quanh viền mỗi bậc đá đều đã bị sứt mẻ trầm trọng, khiến cho người ta có cảm giác chỉ cần ngươi giẫm mạnh chân một chút thôi, cầu thang bằng đá này sẽ ngay lập tức tan vỡ, khiến cho ngươi cùng đồng bọn lập tức bị rơi xuống vách núi mà tan xương nát thịt.

Cầu thang đá thẳng đứng này đâm xuyên qua tầng mây trắng dày đặc, càng lên cao gió lớn thổi càng mạnh, gió lớn đập vào mặt không chỉ khiến ngươi ngộp thở, mà còn đẩy cho ngươi ngả nghiêng ngả ngửa. Chỉ cần đôi chân ngươi không đủ vững chãi, thực lực ngươi không đủ mạnh mẽ để chống chọi với lực lượng của Thần Gió, thì ngươi cũng sẽ bị nó hất văng lên không trung, rồi lại rơi thẳng xuống vách núi khiến cho xương cốt nát nhừ, thịt nát lẫn lộn máu trộn vào nhau.

Bởi vậy, dù cho mọi người có tò mò trên đỉnh Cửu U trong truyền thuyết rốt cuộc có cái gì huyền diệu, thì khi nhìn lên cầu thang bằng đá không thấy điểm cuối này, sẽ đều e sợ mà dừng lại bước chân.

Ấy thế mà ba con người mặc áo choàng gai này giống như không hề bị gió lớn xung quanh ảnh hưởng, một đường thoăn thoắt nhảy lên vun vút, điểm mũi chân lên một bậc thang rồi tung người nhảy thẳng lên chín mười bậc một lượt, cực kỳ nhanh nhẹn.

Với thực lực lăng thiên tuyệt trần này của mình, ba người này cuối cùng cũng đã đặt chân lên tới đỉnh núi.

Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, nhìn ra biển mây vô biên vô tận chung quanh, sẽ khiến cho ngươi có cảm giác như mình đang ở trên một hòn đảo nhỏ, trôi nổi giữa một biển mây trắng xoá rộng lớn bao la vậy.

Khung cảnh cực kỳ uy nghi hùng vĩ này, khiến cho tâm cảnh của ngươi trong phút chốc dường như được rộng mở, sẽ nhịn không được mà phải lập tức ngồi xuống cảm ngộ thiên đạo một phen.

- Khung cảnh rộng lớn thế này, thật không lạ khi tâm cảnh của Cửu U võ giả lại hùng hậu đến vậy.

Vân Trung Hậu nhìn biển mây trắng rộng bao la lớn vô biên ở trước mắt, nhịn không được mà tấm tắc khen ngợi.

Đúng vậy, hắn chính là Vân Trung Hậu, chưởng môn nhân đời thứ 69 của Lưu Thủy Tiên Trì đã bị Diệc Vân Tuyết diệt môn kia, cũng chính là soái ca với vẻ ngoài trầm ổn, kiên trung hàm hậu, được thiên hạ ban tặng cho ba chữ:

Mỹ Nam Nhân.

"

- Tiếc là các ngươi chẳng khác gì một đám heo bò ủi nát một vườn hoa, với cảnh tượng uy nghi hùng vĩ ngay trước mặt như thế này, vậy mà lại chẳng thể mạnh mẽ quật khởi, độc chưởng thiên hạ được nha.

- Thật đúng là còn thua cả loài chó lợn.

"

Ngoài miệng thì khen ngợi không dứt, thế nhưng trong lòng Mỹ Nam Nhân của chúng ta lại âm thầm lắc đầu, nhục nhã đám cường giả núi Cửu U một cách đầy trắng trợn.

Tiếc là người của Cửu U sơn không thể nghe thấy, nếu không chắc chắn sẽ nổi điên lên mà đạp qua một cước, đem Mỹ Nam Nhân của chúng ta đá rơi xuống vách núi cho hả giận.

- Tiểu huynh đệ quá khen.

Phía xa, trước cửa một túp lều tranh mục nát, bày sẵn một bàn trà thơm đang bốc khói nghi ngút, ngồi ngay ngắn một lão giả mặt mũi nhăn nheo đầu tóc bạc trắng, nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi kia khách sáo một câu.

- Đại sư huynh, đây là Vân Trung Hậu chưởng môn nhân đời này của Tiên Trì, còn đây là Khinh Tật, lão tổ của nhà Vũ Ninh ạ.

Lão giả tóc bạc gọi là Niêm Duật, người lúc trước muốn giết Kiều Nhan, dẫn theo hai người Vân Trung Hậu bước tới trước mặt đại sư huynh nhà mình, đưa tay giới thiệu.

Đúng vậy, người còn lại kia chính là Vũ Ninh Khinh Tật, lão tổ tông của Vũ Ninh gia đã bị Như Ngọc diệt môn may mắn trốn thoát.

Trước kia, Vân Trung Hậu cùng Vũ Ninh Khinh Tật có quan hệ vô cùng mật thiết. Vân Trung Hậu hứa hôn cùng Vũ Ninh Khuynh Thành, hậu duệ của Khinh Tật, nên Trung Hậu hoàn toàn có thể gọi Khinh Tật hai tiếng "Ông Tổ" cũng không ngoa.

Sau này cả hai nhà đều bị diệt môn, Vân Trung Hậu ngày đêm tìm kiếm cuối cùng cũng truy ra dấu vết của Vũ Ninh Khinh Tật, còn phụ giúp trị thương cho lão, cứu lão một mạng nữa.

Lại nói, Vân Trung Hậu hành sự trầm ổn, mọi việc đều suy tính trước sau kỹ càng, nên dần dần hắn nói cái gì, lão Khinh Tật cũng đều nghe nấy.

Sau khi Niêm Duật lão giả bị Hắc Sát Ma Ảnh (Như Ngọc) đuổi cho cụp đuôi chạy về Cửu U sơn, thì giữa đường gặp được hai người Vân Trung Hậu, nói chuyện một hồi thì mới biết, hoá ra ba người đều có kẻ thù chung là Hắc Sắt Ma Ảnh kia, nên Niêm Duật liền dẫn Trung Hậu Khinh Tật về núi theo.

- Cái gì, các ngươi nói thật chứ?

Niêm Diệu, lão giả mặt mũi đầy nếp nhăn kia, sau khi nghe ba người Niêm Duật, Vân Trung Hậu cùng Vũ Ninh Khinh Tật lần lượt kể xong câu chuyện của mỗi người, liền không đè nổi sóng to gió lớn trong lòng mà bật hỏi đầy kinh ngạc.

- Đúng vậy đại sư huynh, nữ nhân váy trắng kia chắc chắn chính là Tu Chân giả của nước Đại Việt ta. Những tên đệ tử may mắn còn sống sót của Tiên Trì, mười người như một đều vẽ lại một thanh trường kiếm khổng lồ vắt ngang trời xanh, chém đôi đại địa ạ.

Nói rồi, Niêm Duật cung kính đưa lên một xấp giấy lộn, bên trên mỗi mảnh giấy, đều vẽ cùng một bức tranh giống hệt nhau, khắc họa lại sự cường đại của Phi Kiếm của Diệc Vân Tuyết.

Ngắm nghía một hồi, Niêm Diệu để xấp giấy lộn qua một bên, sau đó mới ngẩng đầu lên, ánh mắt loé lên những tia sáng đầy quỉ dị, hơi thở đầy lạnh lẽo mà rằng:

- Còn có người dám tu luyện Cửu Liên Thần Công?

- Đúng vậy, ta ở một bên chính mắt nhìn thấy, nữ nhân kia đánh ra một đoá Hắc Liên, chắc chắn phải là đại sát chiêu của Cửu Liên Thần Công, có vậy mới có thể đỡ được Tử Liên của Niêm Duật lão tổ đây ạ.

Vân Trung Hậu ở bên cạnh xác nhận một cách đầy chắc nịch.

- Không thể nào...

Niêm Diệu lão giả đôi mắt loé lên từng đoàn sát khí lạnh thấu xương, ngữ khí lạnh căm căm nói:

- Năm đó, chính tay ta đã giết sạch tất cả những ai có liên quan đến Cửu Liên Cửu Bộ Khúc, làm sao còn có người có thể truyền thụ pháp môn cho con bé đó chứ?

Dường như nhìn ra huyền cơ nào trong đó, Niêm Diệu lão giả không khỏi lạnh mắt nhìn về phía Niêm Duật lão giả, nghiêm giọng hỏi:

- Kể lại đầu đuôi rõ ràng xem, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?

- Vâng thưa sư huynh, chuyện là thế này...

Niêm Diệu lão giả vội cúi đầu đáp, trong não hải lại cẩn thận sắp xếp hàng loạt manh mối mà mình điều tra ra được một phen, lúc này mới cung kính kể:

- Đầu đuôi câu chuyện là do Cầu Độc lão ma phục kích đoàn người Kinh Lý gia, không hiểu sao trong đoàn người đó lại có tên nhóc con Vương Kỳ Phong. Để rồi Phí đại tiểu thư vì cứu hắn mà bị Cầu Độc đánh cho trọng thương.

- Theo đệ suy đoán thì, Hắc Sát Ma Ảnh chính là kẻ đã xuất hiện sau cùng, trước giết Cầu Độc sau cứu Phí Kiều Nhan. Và cũng chính là Hắc Sát, chắc chắn chính hắn đã truyền Cửu Liên Thần Công của nhà chúng ta cho Phí đại tiểu thư.

- Chứ trên đời này, làm gì có tiên dược nào có thể kháng được độc tố của Cửu Liên Hoá Cốt Công. Chính Hắc Sát Ma Ảnh đã lợi dụng Cửu Liên căn để nàng ta luyện thành Thần Công, lại vừa có thể kháng được Hoá Cốt độc.

- Nhất tiễn hạ song điêu đấy ạ.

- Hay cho câu nhất tiễn hạ song điêu, dùng chính tông phá ngụy kinh, thật xảo diệu nha.

Niêm Diệu đại sư huynh không khỏi khen một câu như vậy, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận sát khí nồng đậm phát ra từ hơi thở của lão.

- Hắc Sát Ma Ảnh quá mức quỷ dị, người này liên thủ cùng Kỳ Linh sơn tiêu diệt nhà Vũ Ninh của ta, lại còn trắng trợn nhục nhã thần uy của Cửu U sơn, hắn nhất định phải chết.

Vũ Ninh Khinh Tật ở một bên nghiến răng nghiến lợi, rét căm căm tiếp lời.

- Đúng vậy, người này rất có thể chính là đồng bọn của nữ Tu Chân kia, trên người hắn mang theo vô số bảo vật, chiếc áo choàng kia nhất định chính là pháp bảo che giấu dao động chân nguyên...

Vân Trung Hậu lúc này mới lộ ra đuôi cáo, từng luồng gió độc ma mị từ trong miệng của hắn được thổi ra, mê hoặc tâm thần của tất cả mọi người đang có mặt ở đây:

- Giết Hắc Sát Ma Ảnh, cướp Pháp Bảo, đoạt Pháp Quyết Tu Chân.

Mọi người ánh mắt không khỏi phát sáng lên, đều không nhịn được hấp dẫn mà lẩm bẩm theo:

- Giết Hắc Sát Ma Ảnh, cướp Pháp Bảo, đoạt Pháp Quyết Tu Chân...

----*----

Cứ thế, vô tình cũng như cố ý, tất cả các phe đều hướng mũi kiếm chĩa đồ đao về phía Như Ngọc.

Bình Luận (0)
Comment