Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 44 - Luyện Dược

Đợi cho Như Ngọc xử lý Vũ Ninh Nam Cung xong, hai lão già Thiện Quái mới dám bước chân vào biệt thự của Vương Nhàn, nhận lấy cán cờ mà hai lão đã thèm nhõ dãi từ lâu, rồi sau đó hai lão liền mang theo Tiểu Chiêu đang hôn mê quay về Thảo Dược môn.

Ngày ngày đêm đêm dùng linh chi diệu dược bồi bổ cho nàng.

Đến khi Tiểu Chiêu hoàn toàn thức tỉnh, lão Thiện liền dẫn nàng đến gặp lão tổ tông đang ẩn cư ở sâu trong rừng rậm Hoàng Liên.

Không biết lão tổ tông cùng Tiểu Chiêu trao đổi cái gì, chỉ nghe lão tổ tông phân phó lại một câu:

"Từ nay, Mộc Chân Chiêu sẽ trở thành Dược Nữ của Thảo Dược môn. Quyền ngang chưởng môn nhân, mọi chuyện tùy ý nàng định đoạt."

Lão Thiện tất nhiên không dám cãi lời lão tổ tông của mình, răm rắp nghe theo.

Sau khi thông báo tin tức Tiểu Chiêu trở thành Dược Nữ thế hệ này ở trong nội bộ môn phái, lão liền sai người đem thư mời gửi đến tất cả phân bộ của các đại môn phái đại gia tộc đang trú đóng tại thành Hoàng Liên, nội dung đơn giản chỉ như vầy:

"Ngày 28-8 âm lịch, Thảo Dược môn mời quý bằng hữu đến tham dự tiệc ra mắt Dược Nữ của bản môn, vừa để thảo luận về việc sắp xếp cách cục của kỳ luận võ đại hội kỷ niệm 4000 năm ngày thành lập thành phố Hoàng Liên sắp tới."

Thư mời vừa được gửi đi, toàn bộ Hoàng Liên thành đều bị tin tức này nhấc lên ngập trời sóng to gió lớn.

Dược Nữ - Danh xưng cao quý vạn người ngưỡng mộ của Thảo Dược môn, mấy trăm năm rồi chưa có thiếu nữ nào có diễm phúc được đặt chân lên ngôi vị này.

Bởi vì, dù cho ngươi có tư chất luyện võ kinh thế hãi tục như Phí đại tiểu thư, một thân tu song võ, nhưng cũng chưa chắc đã có tư cách để trở thành Dược Nữ.

Ngoài việc ngươi phải tranh thủ được sự ủng hộ từ lão tổ tông Thảo Dược Môn, ngươi còn phải có thiên phú trồng dược thảo và luyện chế thuốc, nếu không, dù cho ngươi có là tuyệt thế thiên tài, mà không thể trồng nổi một ngọn cây, không chăm lớn được một cọng cỏ, ngươi tất yếu không hợp cách với vị trí Dược Nữ vậy.

Thế nhưng, vô cùng bất ngờ, Thảo Dược môn một thế này lại tìm ra một người đáp ứng đầy đủ những yêu cầu vô cùng khắt khe ấy.

Lá thư mời này, khiến cho toàn bộ các đại môn đại phái trong Hoàng Liên thành lập tức chuẩn bị quà mừng lễ vật đến chúc mừng lễ ra mắt của Dược Nữ Thần Dươc.

...

Ầm!!!

- Ê Văn, mày nghe được tin tức gì chưa?

Tiểu lưu manh mập ục ịch, gọi Đinh Văn Thực, tung chân đá toang hai cánh cửa chính, rồi như một con heo lớn hắn nhảy xổ vào trong phòng nghỉ của tên thư sinh văn nhược.

Hai tên thư đồng đứng canh cửa cho cậu chủ nhà mình thấy hắn như vậy, khoé mắt không khỏi giật giật mấy cái. Rất sợ cái khách sạn này không đỡ được xung lực của con heo này mà sụp đổ mất.

- Cái lề gì thốn? Mới sáng sớm mà la làng như heo bị chọc tiết vậy mày?

Tên thư sinh văn nhược, gọi Nguyễn Trần Học Văn, mặt mũi đạo mạo, vóc dáng cao gầy yếu đuối, nhìn một vòng cũng chẳng thấy hắn có chút lực lượng nào.

Từ tên gọi cho đến vẻ ngoài, ai cũng nghĩ hắn phải là một người thư sinh chân yếu tay mềm, ôm một bụng sách vở, ấp một não văn thơ.

Ấy thế mà, hắn vừa mở miệng đã khiến cho người nghe muốn rút đao chém cho hắn một nhát.

Thư sinh cái con mẹ gì mà nói chuyện chẳng khác gì một thằng lưu manh đầu đường xó chợ vậy hả ?!?

- Heo cái con *, thiên hạ người ta đồn ầm lên rồi kìa?

Đinh Văn Thực trợn ngược tròng mắt ngoác mồm chửi đổng, sau đó mới run run mấy khối nọng mỡ dưới hai cằm mà gào lên rằng:

- Đã tìm ra tung tích của bảo tàng Bá Quyền Vương rồi.

- Mày nói cái gì? Nói lại tao nghe thử?

Nguyễn Trần Học Văn ánh mắt loé lên vô số sợi ánh sáng yêu dị, lướt nhanh tới tóm lấy cổ áo tên mập nhấc bổng lên.

Cả một khối thịt mỡ nặng hơn tạ thế mà bị tên thư sinh gầy yếu này dùng một tay nhấc lên nhẹ bẫng, cứ như đang nâng một khối bông gòn vậy.

- Là thật, chính là thanh hắc đao bự tổ chảng của Hắc Sát Ma Ảnh. Chắc chắn bên trong thân đao có chứa bản đồ dẫn tới kho báu. Và chìa khoá mở ra kho báu, nhất định cũng đang nằm trong tay của Hắc Sát Ma Ảnh kia đấy.

Tên mập mồm năm miệng mười đem toàn bộ những gì mình nghe được phun ra một lèo, nói xong liền thở hồng hộc làm mấy khối nọng mỡ rung lên càng thêm dữ dội.

Bịch!

Ném tên mập như con heo giống kia qua một bên, thư sinh Học Văn mới chắp tay sau lưng bước đến bên cửa sổ, đôi mắt nhìn về phía xa nhíu nhíu mày suy tư về cái tin đồn này.

- Lại là Hắc Sát Ma Ảnh.

Thư sinh văn nhược suy nghĩ một hồi, rồi đưa tay lên vuốt cằm khẽ lẩm bẩm.

- Chúng ta có cần gọi các vị lão tổ đến truy bắt Hắc Sát Ma Ảnh hay không?

Tên mập cũng chạy đến bên cạnh cửa sổ, nghiêng đầu hỏi thư sinh văn nhược.

- Tin tức này mày có chắc là nó chuẩn xác hay không? Hay là có người nào đó đang châm lửa thổi gió, khiến người trong thiên hạ đổ dồn về nơi này, ép Hắc Sát phải lộ mặt.

Học Văn quay sang nhìn Đinh Văn Thực, nhíu chặt mày nghiêm túc hỏi, sau đó lại hỏi tiếp:

- Giả như, nếu thanh đao kia thật đúng là chứa đựng bản đồ của Bá Quyền Vương, vậy thì mày có biết Hắc Sát Ma Ảnh giờ đang ở đây hay không?

- Ờ ha...

Tên mập nghệch mặt ra, ngoẹo đầu như một tên ngốc hỏi ngược lại:

- Thế Hắc Sát Ma Ảnh đang ở đâu mày?

Không chỉ riêng hai tên cao gầy bất đối xứng này đây, mà tất cả mọi người ở thành Hoàng Liên đều đang tự hỏi một câu như vậy.

Tin tức bên trong thanh đại hắc đao chứa kho báu của Bá Quyền Vương, cường giả Tam Ý vô tận viên mãn ở hơn 5000 năm trước, như một quả bom nguyên tử nổ tung Hoàng Liên thành.

Khiến tất cả các đại gia tộc đại môn phái đều điên cuồng điều động nhân thủ, chuẩn bị lực lượng để săn lùng truy bắt Hắc Sát Ma Ảnh.

Các đại truyền thừa ngày ngày đêm đêm cử người canh gác tất cả mái ngói của nhà mình. Chỉ cần Hắc Sát dám xuất hiện như lúc ở Phí gia, bọn họ sẽ ngay lập tức giương đại cung bắn rơi hắn.

Vạn Tiễn Xuyên Tâm sẽ đem Hắc Sát Ma Ảnh bắn thành một con nhím, sau đó bọn họ sẽ cướp lấy bản đồ, mở ra kho báu, một đêm quật khởi vô địch thiên hạ.

Chỉ có điều...

Khi tất cả những cái đầu nóng này đang sôi lên sùng sục vì tài phú và thực lực tột đỉnh, đôi mắt ai nấy đều long lên sòng sọc chăm chú theo dõi trời đất bốn phương tám hướng xung quanh.

Thì bỗng...họ chợt nhận ra là mình...

Không biết Hắc Sát Ma Ảnh hiện đang ở đâu?

...

- Ở ngay đây nè.

Như Ngọc mỉm cười, chỉ chỉ mặt đất ngay dưới chân mình.

- Ở đây luôn hả? Như Ngọc cô nương à, sao không vào mấy động phủ trong nội môn mà chế thuốc ấy. Mấy lò luyện dược trong đó đều đẳng cấp hơn cái đống sắt vụn này rất nhiều nha.

Lão Quái quay đầu nhìn xung quanh một vòng, sau đó chỉ chỉ vào mấy cái đỉnh nhỏ xíu ở trước mặt, ngoẹo đầu hỏi.

Trên mấy ngọn núi cao chót vót đâm xuyên tầng mây ở phạm vi nội môn, có rất nhiều động phủ rộng rãi lại kín gió, lô đỉnh luyện dược đều là hàng cao cấp, kích thước phải nói là to như con voi đực vậy.

Còn ở đây thì, bọn họ đang đứng trên đỉnh một quả núi nhỏ, có thể gọi nó là đồi cũng được, cộng thêm mấy cái lư hương nhỏ xíu trước mặt nữa thì, phải nói là đáng thương đến cực điểm nha.

- Không cần đâu Quái lão, chút nước thuốc nho nhỏ này, ta thật không dám làm phiền đến báu vật của quý môn đâu ạ.

Như Ngọc khoát khoát tay, mỉm cười chối từ.

Đúng thật là vậy, chút nước thuốc này nàng chỉ định làm ba lọ nhỏ chia cho ba người bọn họ (Nhàn Ân Ngọc) mà thôi. Không cần quá mức rầm rộ sẽ khiến người ta chú ý.

Vả lại, nàng còn sợ phá hư báu vật của môn phái nhà người ta, rồi lại lớn chuyện gây ra rắc rối không cần thiết nha.

Anh Phong mà biết chắc chắn sẽ nổi giận đấy.

- Ài, thôi vậy...

Lão Quái ỉu xìu, bước đến ôm lên một cái đỉnh nhỏ đem tới đặt trước mặt Như Ngọc, sau đó ngồi xếp bằng ngay ngắn, chuẩn bị luyện thuốc giúp nàng.

- Làm phiền Quái lão rồi.

- Chuyện...

"...nhỏ ?!?"

Lão Quái phất tay, chuẩn bị ra vẻ ta đây là lão tổ của Thảo Dược môn, chút nước thuốc nho nhỏ này ta dùng một ngón tay cũng đủ để ngưng luyện.

Thế nhưng đến khi Như Ngọc rút từ trong túi ra một viên đá lửa đen như hòn than, thì lão mới sửng sốt há hốc mồm, chữ "nhỏ" định thốt ra kia cũng bị mắc lại ngay cuống họng.

- Má ơi, là Hắc Diễm Luyện Tinh thạch!!!

Lão Quái nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào gào lên.

"Xong, lần này cái mạng già tui coi như chơi xong, làm không cẩn thận là coi như đời mình ra đi luôn chứ đùa!"

Đáy lòng lão Quái nổi lên vô số sóng to gió lớn, âm thầm điên cuồng gào rú như một đầu sư tử già bị rớt vào bẫy vậy.

Vốn tưởng rằng Như Ngọc sẽ nhờ mình luyện một ít nước thuốc dành cho con gái để dưỡng da làm đẹp, hay là chữa thương gì gì đó thôi. Nên lão Quái hào sảng vung tay mà đáp ứng ngay lập tức.

Ai ngờ bây giờ nàng lại lấy ra một đại sát khí kinh khủng bố như thế này nha.

- Đúng vậy, đây chính là đá lửa đen có thể luyện tinh kim thần thiết đó ạ.

Như Ngọc gật đầu xác nhận, lắc lắc lắc viên đá nhỏ trong tay, mỉm cười giới thiệu.

- Ối giồi ôiiii.....

Ngửa mặt lên trời, lão Quái hận đời sao thật đen tối...

----*----

Bình Luận (0)
Comment