Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 45 - Hắc Diễm Luyện Tinh Thạch

- Yên tâm, ta tự có chừng mực.

Doạ người thế thôi, chứ Như Ngọc sẽ không đem nguyên hòn đá nhỏ này ném vào tay lão Quái. Với thực lực của lão, nếu không cẩn thận đánh vỡ nó, Thảo Dược môn hôm nay coi như nổ tan xác, và thậm chí là toàn bộ thành Hoàng Liên cũng sẽ bị chôn vùi dưới sức mạnh kinh khủng khiếp của nó luôn.

Viên Hắc Diễm Luyện Tinh thạch này, chính là một viên thiên thạch nhỏ từ hư không vô tận, vô tình xuyên qua vách ngăn hư không rơi xuống Việt Thiên đại lục.

Nó vốn nằm trong tay một ma tu tu Hấp Tinh Đại Pháp có thực lực Địa cấp đỉnh phong, may mắn là Như Ngọc ra đao chớp nhoáng, nháy mắt chém chết tên ma tu này, nếu không, để hắn có thời gian đánh vỡ Hắc Diễm thạch, thì chắc chắn toàn bộ thành Hoàng Liên sẽ ngay lập tức bị nổ vụn thành trăm triệu tỷ mảnh, trở về với cát bụi.

Thật vậy, viên thiên thạch tuy chỉ nhỏ cỡ một trái nhãn mà thôi, nhưng năng lượng khủng bố ẩn chứa bên trong nó không thể nào đo lường được.

Có truyền thuyết kể lại rằng, Hắc Diễm Hoả Tinh thạch có thể đốt cháy tinh kim, nấu chảy thần thiết, ngưng luyện Vô Thượng Thần Khí.

Giá trị của nó không thể dùng vàng bạc châu báu để định giá, chỉ cần nó xuất hiện, thiên hạ tất sẽ nổi lên gió tanh mưa máu để tranh cướp lấy.

- Ôi, đá lửa đen.

Lão Quái nhìn chằm chằm hòn đá nhỏ trong tay Như Ngọc mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tất nhiên, lão sẽ không và cũng không dám ra tay cướp đoạt nó từ tay Như Ngọc.

Chỉ là lão đang lo lắng, không biết khối xương già này của lão liệu có gánh chịu nổi lực bạo tạc khủng bố của Hắc Diễm thạch hay không.

- Lão Quái, ngưng thần tĩnh khí, cẩn thận khống chế hoả lực.

Như Ngọc nghiêm túc vạn phần, nghiêm giọng cảnh báo lão Quái.

Sau đó nàng mới dùng móng tay cạo nhẹ trên bề mặt của viên đá lửa, lấy xuống một lớp vụn mỏng bột than đen, bé chỉ bằng một hạt gạo, nhẹ nhàng rắc xuống bên dưới chiếc đỉnh trước mặt lão Quái.

Lão Quái cũng không dám lơ là cảnh giác, dùng toàn lực thôi động chân khí trong kinh mạch chuyển vào lòng bàn tay, rất nhanh, một lớp màng bằng chân khí bao phủ xung quanh chiếc đỉnh lẫn đám bột than đen nhỏ xíu kia vào bên trong.

Lão lại phân ra một tia chân khí bổn nguyên của mình, đánh thẳng vào đám bột than đen.

Oành !!!

Một tiếng nổ như kinh lôi sấm chớp đột ngột vang lên giữa trời quang, sóng âm như chùy sắt đập thẳng vào màng nhĩ đánh cho thần trí của lão Quái trở thành một đống hỗn độn, âm thanh đinh tai nhức óc làm cho lão Quái xây xẩm mặt mày, tối tăm mặt mũi.

Một ngọn hắc diễm điên cuồng bùng cháy lên, như một con quái thú hung ác từ trong hố đen vũ trụ nhảy ra, vồ tới giết thẳng về phía Quái lão tổ.

- Quái lão cẩn thận.

Nhanh như chớp, Như Ngọc rút đại hắc đao đang cắm dưới đất lên, dùng sống đao như một tấm ván cửa to lớn đập thẳng xuống ngọn hắc diễm.

Ầmmmm

Hắc Diễm Hắc Đao va chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ còn kinh khủng hơn trước gấp bội lần, lực xung kích đánh cho ngọn đồi ngay dưới chân hai người bọn ho rung chuyển dữ dội.

Đất núi văng tung toé ra bốn phương tám hướng xung quanh, khói bụi cùng tro tàn bay ngợp trời, khung cảnh cực kỳ hùng tráng nhưng cũng vô cùng kinh khủng bố.

Tro tàn bụi khói bị gió lớn thổi tới cuốn bay đi, lộ ra khung cảnh tan hoang trên ngọn đồi xấu số.

Vụ nổ kinh thiên khiến cho toàn bộ mọi thứ trên đỉnh đồi bị đánh cho thành cát bụi. Thật sự đúng là mọi thứ ở đây đều đã trở về với cát bụi. Đỉnh đồi lúc trước mọc đầy cỏ dại, nằm nghiêng nghiêng vài tảng đá lớn, vài ba ngọn bách tùng đang tươi tốt vươn cao đón gió, chỉ trong chớp mắt đều đã không còn.

Cứ như nó đột nhiên biến mất vào trong hư không vậy.

Ngọn đồi xấu số cũng không khá hơn là bao, mặc dù không bị tan vỡ toàn bộ, nhưng hơn nửa trên quả đồi đã bị đánh nát, cứ như một chiếc bánh gai bị người ta cắn mất một nửa vậy, mặt đất nửa bên dưới quả đồi bị lực xung kích chấn cho tràn đầy vết nứt, suýt chút nữa bị nổ thành trăm ngàn mảnh. Khung cảnh đương trường phải nói là cực kỳ cực kỳ đáng sợ.

- Hítttt...

Khi lão Thiện cùng chúng đệ tử Thảo Dược môn chạy đến nơi, bọn họ đều không khỏi trợn tròn mắt ngoác rộng mồm nhìn cảnh tượng tan hoang không còn chút nguyên vẹn trước mặt.

Đáy lòng bọn họ tràn đầy nỗi khiếp sợ, nhịn không được phải hít liên tiếp mấy ngụm khí lạnh, sững sờ đến mức nói không nên lời.

- Không biết là ai đang luyện chế cái thứ quỷ gì nha?

Một tên đệ tử đứng ngây người nhìn một hồi, lúc này mới kinh hãi vạn phần run run giọng lẩm bẩm.

Sáng ngày hôm sau...

Trong động phủ được xây dựng kiên cố của mình, hai lão già Thiện Quái nghiêm cẩn đứng ngay ngắn trước lô đỉnh nấu thuốc của hai lão.

Thân là lão tổ Thảo Dược môn, tất nhiên hai lão phải có lô đỉnh của riêng mình đấy, chỉ là hàng ngày hai lão quái nhi thích chạy ra ngoài sơn môn nên ít khi dùng đến thôi.

Hôm nay, vì phải nấu một nồi nước thuốc cho Như Ngọc, hai lão nhịn đau cắn răng lấy ra món báu vật này.

Đỉnh cao bảy thước, xung quanh in hoa văn tinh xảo, được đúc từ hắc thiết cùng một ít tinh thạch từ hư không, khiến cho nó có sức chịu đựng cùng cứng rắn vạn phần.

Chỉ là khi nhìn đến viên Hắc Diễm Luyện Tinh thạch của Như Ngọc, khoé mắt hai lão vẫn cứ nhịn không được mà co giật liên hồi.

Vì để đảm bảo an toàn cho hai cái mạng già này của mình, hai lão hôm nay quyết tâm hàng phục cho bằng được hung diễm của Hắc Diễm Luyện Tinh thạch.

Hôm qua, vì là lần đầu tiên đối chiến cùng ngọn lửa đen hung ác nên trong lúc sơ sẩy, lão Quái đã để cho ngọn lửa được dịp bùng nổ, suýt chút nữa lão đã bị nó thiêu đốt đến xương cốt cũng không còn.

Hôm nay, lão cũng không cần cái gì sĩ diện nữa, dứt khoát mời lão Thiện đến đây cùng mình nghênh chiến liệt diễm.

- Bắt đầu đi, Như Ngọc cô nương.

Hai lão Thiện Quái sau khi thôi động chân khí trong kinh mạch lên đến mức cao nhất, liền quay sang ra hiệu với Như Ngọc.

Như Ngọc chỉ đợi có như vậy, liền búng mẩu bột than nhỏ bằng nửa hạt gạo bay về phía chiếc lô đỉnh to lớn kia.

Oành!!!

Ngay lúc này, lão Thiện phân ra 1 sợi chân khí đánh thẳng vào mẩu bột than, ngay lập tức ngọn lửa đen bùng nổ, bao trùm toàn bộ chiếc lô đỉnh to lớn vào bên trong.

Không để Hắc Diễm hung ác cắn nuốt mất báu vật của mình, hai lão Thiện Quái nhanh như cắt đem toàn bộ lực lượng chân khí của mình đè ép lấy ngọn hung diễm.

Một hồi đấu trí đấu sức cực kỳ hung hiểm chính thức bắt đầu.

Chỉ mới đè ngọn lửa đen xuống được mấy hơi thở, bỗng chốc nó đã tìm ra được sơ hở trong tâm pháp bản môn của hai lão mà lại nổ bùng lên, ngọn lửa giống như hung vật từ dưới vực sâu hắc ám mở ra chiếc miệng rộng của mình muốn nuốt chửng lấy hai người bọn họ.

- Xuống cho ta.

Hai lão lập tức hét lớn, điên cuồng điều động chân khí bù đắp vào lỗ hổng trong tâm pháp của mình, cứng rắn đem ngọn lửa đè ép xuống.

Vừa ép được xuống, hung diễm lại ngay lập tức đột phá sơ hở mà bùng lên lần nữa.

Hai lão lại phải nhanh chóng đem chân khí bù vào khe hở, gấp rút đem hung diễm một lần nữa bao phủ lại.

...

...

...

Cứ như vậy, thời gian chỉ mới qua một giờ đồng hồ mà không biết hai bên đã ác chiến với nhau bao nhiêu lần.

Hai lão Thiện Quái mặc dù là cường giả Thiên Cấp Sơ Ý đại viên mãn, nhưng võ đạo cũng chưa phải thập toàn thập mỹ.

Huống hồ Thảo Dược môn trước giờ chỉ chú tâm vào việc luyện dược, tâm pháp bản môn cũng chưa phải là đỉnh cấp nhất đại lục, nên hung diễm đến từ hư không này không tốn quá nhiều khí lực để đột phá phong toả của hai lão Thiện Quái.

May mà Như Ngọc chỉ cạo xuống một ít bột than bằng nửa hạt gạo, chứ chẳng may nhiều thêm một chút bột than nữa thôi, nhất định động phủ của hai lão cũng không khác gì ngọn đồi ngày hôm qua rồi.

Cứ thế, trong lúc luyện dược giùm Như Ngọc, hai lão vô tình hạnh ngộ được một cơ duyên vô cùng to lớn.

Không chỉ tu vi chân khí cùng cảnh giới võ đạo trong hiểm cảnh tìm được điểm đột phá, mà những điểm yếu chí tử trong tâm pháp bản môn của hai lão cũng bị hung diễm đào móc ra toàn bộ.

Lợi ích đạt được từ lần luyện dược này, trong thâm tâm của hai lão, căn bản là không đong đếm hết được, không thể dùng bất cứ thứ gì có thể đánh đồng được.

Có thể nói quý giá hơn ngàn vàng cũng không ngoa.

...

Ba ngày sau...

Đúng vậy, chỉ một mẩu nhỏ bột than bé xíu bằng nửa hạt gạo thôi, mà cũng đã cháy hơn ba ngày ba đêm vẫn còn chưa tắt.

Có thể thấy, uy lực của Hắc Diễm là không thể xem thường, và năng lượng ẩn chứa bên trong viên Hắc Diễm Luyện Tinh thạch này mênh mông vô tận đến cỡ nào.

Linh dược nay cũng đã được nấu xong, Như Ngọc thu hồi ba bình nước thuốc cẩn thận cất vào trong túi áo, sau đó mới nhìn sang hai lão già Thiện Quái, vẫn còn đang nhập thần tham ngộ võ đạo kia.

Chăm chú quan sát hai lão một hồi, Như Ngọc không khỏi nhẹ mỉm cười.

Tu vi của hai lão vốn đã viên mãn Sơ Ý cảnh từ lâu rồi, sau ba ngày ác chiến cùng Hắc Diễm, bọn họ sắp chuẩn bị đột phá đến nơi.

Chỉ có điều...

- Hình như vẫn còn thiếu một chút áp lực nữa.

Như Ngọc khẽ thì thầm.

Nói rồi, nàng cẩn thận cạo thêm một chút bột than đen trên bề mặt Hắc Diễm Luyện Tinh thạch, rồi ném thẳng vào ngọn lửa đen đang cháy yên ả trước mặt.

Ngay lập tức, vừa được tiếp thêm nhiên liệu, ngọn lửa vốn đã bị hai lão Thiện Quái hàng phục, lại một lần nữa bùng cháy lên dữ dội, uy lực còn mạnh hơn ba ngày hôm trước đến hai ba lần.

Ngọn lửa như cơn sóng lớn dâng lên ngập trời, khiến hai lão Thiện Quái đang nhập thần phải liên tục run rẩy, hai vầng trán đổ đầy mồ hồi.

Hai lão cắn răng vận hết mười phần chân khí, một lần nữa đồng tâm hiệp lực đối chiến cùng hung diễm.

...

Bỏ lại hai lão Thiện Quái trong động, Như Ngọc lặng lẽ bước ra ngoài.

Nàng tin tưởng, đến ngày lửa tắt, cũng chính là ngày hai lão đột phá lên cảnh giới cao hơn.

-Thiên Cấp Song Ý-

----*----

Bình Luận (0)
Comment